Quyển 1 - Chương 8

"Không được nói từ kia”.

Bàn tay to của Dương Minh Trình, bịt cả miệng lẫn mũi cô.

Tô Tranh tức giận, dùng hết sức kéo tay anh xuống, bộ ngực vì tức giận mà phập phồng:

"Anh nếu muốn gϊếŧ em thì không cần phải tốn nhiều công phu như vậy”

Dưỡng Minh Trì nhìn cô tức giận đến ngực phập phồng, một thân áo trắng, cổ áo có chút rộng, từ góc độ của anh có thể loáng thoáng nhìn thấy rãnh ngực, cảnh xuân này làm cho anh nghĩ đến buổi tối ba tháng trước, anh vì bị hạ dược mà cùng cô quấn quýt lăn lộn một đêm.

Khi đó, anh kỳ thật có thể khống chế bản thân. Trên đời này, căn bản không có gì cái gì là không khống chế được. Tuy với một số loại thuốc kí©ɧ ɖụ© cần phải có người giải quyết, nhưng với sự tự chủ của bản thân, anh cho dù không tìm được cách giải quyết, thì cũng có thể ngâm trong nước lạnh để có thể giải tỏa.

Nhưng điều anh không nghĩ tới, đó là cô gái mà mình yêu thầm đã lâu lại xuất hiện ngay trước mặt anh còn giúp anh về phòng.

Hắn nắm bàn tay trắng nõn non mềm, cảm thấy trong lòng như được an ủi, nhưng theo đó lại không nhịn được muốn càng nhiều, càng nhiều.

Hắn nhớ rõ mình đẩy cô ra vài lần, mà cô có vẻ cũng nhìn ra được tình huống của anh nên có chút lùi bước.

Cuối cùng không biết cô hạ quyết tâm nhiều cỡ nào mà ngay lúc anh muốn đẩy cô ra thì cô lại ôm chặt anh.. Lúc đó, tất cả lý trí của anh đều biến mất.

Hắn nhớ rõ, tối hôm đó cô mặc một chiếc váy lệch vai màu xanh đậm, nghe nói là gia đình đã chuẩn bị sẵn cho cô, vì cô có chút rụt rè và bảo thủ nên mặc không được quen cho lắm.

Dây áo xiên từ bên hông xuống ngực được trang trí bằng một chiếc nơ to lỏng lẻo.

Hắn ôm cô, đè cô xuống giường, hôn lên vai trần trắng nõn của cô, bàn tay trượt xuống, đồng thời cởi váy và tháo miếng dán ngực ra.

Sau đó anh dùng hai tay nhào nặn, cúi đầu liếʍ cặρ √υ" to tròn của cô.

Giống như việc mà anh đã làm với cô trong vô số giấc mơ.

Cô gái nhỏ của anh lúc đầu còn cứng người vì căng thẳng và sợ hãi, nhưng cuối cùng vì bị anh liếʍ quá thoải mái nên thả lỏng, giao mọi thứ của cô cho anh.

Hắn gần như hôn lên tất cả bộ phận trên cơ thể cô, nếm thử thứ mà anh cho là hương vị tuyệt vời nhất trên đời.

Anh hành hạ cô tới mức cô ôm chặt anh, cầu xin anh dừng lại, nhưng cô như vậy anh muốn tiếp tục lăn lộn cô, đến khi cô nói ….Thích anh.

Dương Minh Trì mới mềm lòng.

Tô Tranh nhìn sắc mặt Dương Minh Trì từ hơi căng thẳng cho đến khi hoàn toàn thả lỏng, cuối cùng lộ vẻ yêu thương sâu sắc mà cô không thể hiểu được.

Hắn có thích mình không? Đây là đang tưởng tượng gì?

Hay Dương Minh Trì tuân theo nam đức thời xưa, cho rằng đã làm cô mất trinh thì phải hết lòng yêu thương, phụ trách với cô mãi mãi?

A, đẹp quá nhỉ?

Tô Tranh vốn dĩ có chút tức giận vì Dương Minh Trì bịt miệng mũi cô, nhưng lại cảm thấy chuyện này là chuyện nhỏ. Càng quan trọng hơn là phải thừa dịp lúc Dương Minh Trì có tình cảm với cô, thuận thế anh gắn quan hệ với anh.

Tô Tranh và Dương Minh Trì đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng vẫn là Tô Tranh tỉnh táo trước.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Cơ thể này tuy được bao bọc mà lớn lên nhưng cũng không phải là công chúa đậu chứ?

Như thế nào…. Cô cảm thấy đầu tựa hồ hơi cộm lên nhỉ?

Nhắc mới nhớ, thời điểm Tô Tranh bắt đầu tiến hành nhiệm vụ đầu tiên ở thế giới này, cô đã thầm thương trộm nhớ Dương Minh Trì-người lớn hơn cô vài tuổi. Cô đã vô thức bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình trong thế giới hư cấu này.

Cuối cùng, bằng cách nào đó, cô gặp được anh và 2 người trở thành bạn bè, thậm chí cô còn giả vờ là một kẻ ngốc khi chung nhóm với anh. Cô muốn Dương Minh Trì “quan tâm” cô nhiều hơn, dạy cô về cách đối nhân xử thế, đạo đức lối sống,... rồi tự bản thân thầm vui vì cảm thấy có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh người mà mình ngưỡng mộ, quả thật vô cùng hạnh phúc.