Chương 42

Thấy Tô Lan Chỉ không nhận tín hiệu, Khang Hi cũng mất hứng thú nên phất tay, mọi người cúi đầu khom lưng từ từ lui ra, chợt nghe hắn hắng giọng nói: “Tô thị ở lại đi.” Tô Lan Chỉ chỉ có thể dừng chân, yên lặng đứng qua một bên giả làm cột nhà.

“Trẫm thấy năng lực của ngươi cũng không tới nỗi nào, vậy mà quản lý cung nữ ra sao lại để lọt ra một kẻ cả gan làm loạn như thế?” Khang Hi nói.

Tô Lan Chỉ yên lặng thở dài, đầu gối hơi khuỵ xuống quỳ trên mặt đất: “Đều do nô tỳ quản giáo không nghiêm, thỉnh vạn tuế gia trách tội.” May là nàng đã sống qua mấy đời, mặt mũi tôn nghiêm gì gì đó sớm đã tháo ra cất hết trong túi rồi, nếu không vẫn giữ cái tính quật cường như trước mà kêu nàng quỳ tới quỳ lui chắc chắn chịu không nổi.

Ở bên này nàng đang cảm thán phận làm nô tỳ hèn mọn, bên kia Khang Hi lại lên tiếng: “Rõ ràng bình thường ngươi cũng là người thông minh ngay thẳng, tại sao ở trước mặt trẫm lại giống như khúc gỗ vậy? Cả một đám lúc nào cũng tỏ ra kính trọng trẫm, nịnh hót trước mặt trẫm kỳ thực không một kẻ nào xem trẫm ra gì!” Ngữ khí hắn lúc này lại xen chút oán giận.

Tô Lan Chỉ vội dập đầu, miệng nói: “Hoàng thượng minh giám, nô tỳ vạn lần không dám có tâm bất kính với người.”

Không biết tà hoả trong lòng hoàng đế bị kẻ nào châm lên, giờ lại lấy nàng để xả giận. Tô Lan Chỉ sẽ không tự luyến tới mức cho rằng bản thân có tư cách làm Khang Hi tức giận.

“Không dám? Bày trò trước mặt trẫm còn xảo biện, ngươi còn gì mà không dám?” Hoàng thượng ngữ khí lạnh lùng.

Tô Lan Chỉ càng ép mình cúi thấp hơn nữa, một chữ cũng không dám nói lời nào. Nàng vừa mới chỉ nói có hai câu, muốn thỉnh tội cũng nhất thời không nhớ nổi lý do, chỉ có thể trầm mặc không nói.

Khang Hi tựa hồ càng thêm tức giận, bỗng nhiên hất chén trà trên bàn xuống, chén trà văng tới cách Tô Lan Chỉ không xa rồi bể tan, nước trà bắn hết lên đầu nàng, trên trán còn dính chút lá trà. Tô Lan Chỉ tìm niềm vui trong cảnh khổ mà nghĩ bộ dạng mình lúc này chắc chắn rất buồn cười, mái tóc dài chưa tới ba tấc bị ướt đẫm nước trà rũ rượi xuống, không biết là giống cái mũ hay giống nắp nồi.

“Nô tài chết tiệt, còn không bò dậy. Muốn nằm đó giả chết phải không?” Cơn giận của Khang Hi càng lúc càng lớn.

Tô Lan Chỉ nghe lời ngồi dậy, nhưng vẫn quỳ trên đất giả làm cột nhà bỗng nghe được tiếng Khang Hi cười, tuy trong lòng thấy hơi kỳ lạ nhưng không dám giương mắt lên nhìn, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm phạm vi ba thước đất dưới chân. Bỗng nhiên một đôi giày màu đen xuất hiện trong tầm mắt, bàn tay khớp xương rõ ràng được bảo dưỡng rất tốt vươn ra đưa khăn tay tới trước mặt nàng.

“Cầm lấy, lau nước trà trên mặt đi.” Hoàng đế thanh âm mang theo ý cười nói, “Nhìn ngươi đâu phải là người ngu xuẩn, sao lại không né?”

Tô Lan Chỉ lần nữa hành lễ: “Hồi bẩm vạn tuế gia, mưa gió sấm sét đều là quân ân, nô tỳ không dám tránh.” Nhưng vẫn không chịu cầm cái khăn kia.