Chương 25: Học viện Sử Lai Khắc (p2)

Cũng bằng một cách vi diệu nào đó mà Tiểu Vũ, Tiểu Băng của chúng ta đã làm quen được với Chu Trúc Thanh.

Sau chuyện vừa rồi thì số người còn đứng xếp hàng cũng giảm bớt đi một phần ba.

Tiếp tục có người đến nộp phí báo danh nhưng tiếc là sau khi kiểm tra vũ hồn cùng hồn lực xong thì cũng chỉ là một gã người thường.

Người cha của thiếu niên nhíu mày nói: "Ta không rõ ý tứ của ngài."

Lão giả có chút không kiên nhẫn đứng lên, chẳng hướng về phía cha mẹ người thiếu niên phía trước, đồng thời cũng hướng những người báo danh đang xếp hàng phía sau: "Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, các người hẳn là đã rất rõ ràng quy củ. Không rõ quy củ mà tới nơi này, chỉ là tặng không phí báo danh mà thôi. Bây giờ hối hận còn kịp. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc trong cái tên Sử Lai Khắc học viện thì có hàm nghĩa là gì không?"

Lão giả lãnh đạm nói: "Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực trên hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."

Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, nhất thời làm xung quanh người đến báo danh một hồi run sợ.

Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra càng nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, từ dưới thân mọc ra sáu cái hồn hoàn, một trắng, một vàng, ba tím, một đen, hiển nhiên chính là một gã Hồn Đế.

Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một Hồn đế ngoài sáu mươi cấp, cho dù tại cả Ba Lạp Khắc vương quốc, Hồn sư có cấp bậc như vậy cũng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng học viện nơi này Hồn Đế lại chỉ là một gã phụ trách ghi danh.

"Không nghĩ tới cái này phụ trách khảo thí lão giả lại có thực lực Hồn Đế..." Đường Tam cảm thán nói, có Hạo ca che phía trước tuy không có chịu đến áp lực, nhưng nhìn trên thân lão giả xuất hiện sáu cái Hồn hoàn thì hắn tin tưởng học viện này tuyệt không tầm thường.

"Ca, lão giả này đã là Hồn Đế, vậy huynh nói xem trong học viện này có hay không có Phong Hào Đấu La toạ trấn." Tiểu Vũ tò mò nhìn Thạch Hạo hỏi.

Thạch Hạo trắng nàng một cái:"Muội nghĩ Phong Hào Đấu La là cải trắng ngoài đường hay sao? Ở đây cao nhất chỉ có thực lực Hồn Thánh mà thôi. "

"Hồn Thánh?" Tiểu Vũ biểu tình như có chút thất vọng, từ khi ở cùng Thạch Hạo thì tầm mắt của nàng cũng cao hơn nhiều.

Thạch Hạo nhìn nàng bất đắc dĩ:"Nơi này có Hồn Thánh đã là tốt lắm rồi. Một người trong đó muội và Tiểu Tam cũng đã gặp qua."

Thạch Hạo nói xong đánh mắt về phía Đường Tam nói.

Ách!

Đường Tam và Tiểu Vũ sửng sốt, bọn họ khi nào gặp qua Hồn Thánh rồi. Trong đầu linh quang loé lên, nhớ đến lúc trước gặp qua lão nhân trong tiệm đồ cổ, chẳng lẽ lão nhân đó là lão sư ở đây, còn là có Hồn Thánh thực lực: "Hạo ca, ngươi là nói..."

Thạch Hạo chỉ cười không nói.

"Một người trong số đó, ý ngươi là không chỉ một Hồn Thánh? Ngươi dường như đối với nơi này rất rõ ràng?." Chu Trúc Thanh nhịn không được nói, nàng nhưng là đối với Thạch Hạo rất là tò mò cùng kinh ngạc, một ngườì cùng niên kỷ với nàng lại có thể làm lơ uy áp từ Hồn Đế.

Thạch Hạo cười cười: "Cứ coi là vậy đi..."

Lúc này trường côn trong tay lão giả chấn xuống mặt đất, một âm thanh trầm đυ.c hướng bốn phía tán ra, cơ hồ chân của mọi người đều lảo đảo một chút, trừ nhóm Thạch Hạo bởi lúc này cậu cũng bật Haki bá Vương bảo hộ cho nhóm Đường Tam.

Thấy nét mặt hoảnh sợ của người tới khảo thí, lão giả mới gật đầu hài lòng, bất quá khi nhìn không chút xức mẻ nhóm Thạch Hạo thì không khỏi nhíu mày, nhìn lại vài lần, sau đó quang mang hồn hoàn thu liễm, tất cả hồn lực biến mất trong nháy mắt, lão giả khôi phục bộ dáng uể oải lúc trước, phảng phất như khí tức của Hồn Đế vừa rồi không phải là do hắn phát ra vậy, khoát khoát tay: "Kế tiếp."

Nếu như lúc trước còn có chút người nhà bởi vì lời của lão giả có chút bực tức, vậy bây giờ đều là một bộ dáng câm như hến, ai dám đắc tội với một cường giả có cấp bậc Hồn Đế, rất nhanh đại bộ phận đều yên lặng dẫn hài tử của mình rời đi, trên mặt nhưng là treo lên vẻ luyến tiếc.

Mười hai tuổi đạt tới hơn hai mươi cấp hồn lực, như vậy theo như lời lão giả nói, vậy sợ rằng thực sự chỉ có quái vật mới đạt được.

Lão giả tựa hồ cũng không thèm để ý đến số lượng đệ tử, tiếp tục bắt đầu công việc của hắn.

Người có thể lưu lại, hiển nhiên đều tự tin thông qua một cửa này của lão giả.

Vốn cửa thôn nhộn nhịp có hơn trăm nhóm trong chớp mắt chỉ còn mười mấy người báo danh, tầm mắt cũng trở nên trống trải hơn rất nhiều, tự nhiên lúc này Đới Mộc Bạch cũng trông thấy được Thạch Hạo nhóm người, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một tia mỉm cười, bất quá khi nhìn đến Chu Trúc Thanh rõ ràng nụ cười trên mặt hắn đọng lại, tà mâu loé lên nhìn chằm chằm nàng như nhìn thấy con mồi.

Thấy hắn ánh mắt, Chu Trúc Thanh lạnh rên một tiếng, hiển nhiên là nàng cực kỳ khó chịu. Tiểu Vũ nhưng là văng ra một câu: "Bại hoại.."

Thạch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.

Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng kinh thanh làm mọi người chú ý.

Đứng phía trước lão giả là một nữ tử, trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Có Haki quan sát, Thạch Hạo có thể thấy được nàng dung nhan, tóc ngắn ngang tai, da cực trắng, dung nhan đẹp đẽ, tuy vóc người không bốc lửa như Chu Trúc Thanh nhưng vô cùng hài hòa, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác thoát tục. Trông thế nào cũng là một cô gái đã qua giáo dục quý tộc cao cấp. Nàng chính là Ninh Vinh Vinh, con gái của Ninh Phong Trí tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông."Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?" Ninh Vinh Vinh thanh âm nhẹ nhàng nói.

Đới Mộc Bạch trong mắt cũng là loé lên một tia kinh diễm nhưng rất nhanh liền che dấu đi, còn liếc sang Chu Trúc Thanh một chút.

Lão giả dần dần thu liễm kinh ngạc, nhíu mày nói: "Ngươi tới đây, người nhà ngươi có biết không?"

Ninh Vinh Vinh không trả lời trực tiếp mà chỉ mỉm cười nói: "Đều nói là dạy những người đến mà không có phân biệt, chỉ cần ta phù hợp với yêu cầu của học viện, các ngươi không có lý do không thu ta?"

Lão già tựa hồ do dự một chút, hướng Đái Mộc Bạch phất phất tay nói: "Mang nàng ta đi vào đi."

Đới Mộc Bạch gật đầu mang theo Ninh Vinh Vinh đi về phía bên trong học viện.

Rất nhanh dòng người cũng tới lượt bọn họ, cùng lúc Đới Mộc Bạch từ bên trong đi ra, đối với Thạch Hạo nhóm mỉm cười gật đầu, sau ánh mắt vẫn là dán lên người Chu Trúc Thanh.

Thạch Hạo cũng gật đầu theo sau mang Đường Tam mấy người tiến đến báo danh. Trần Hạo bỏ vào bốn mươi kim hồn tệ, Chu Trúc Thanh bỏ vào mười kim hồn tệ. Đồng thời cùng đưa bàn tay ra.

Lão giả truớc tiên nhéo nhéo ở trên tay tam nữ, gật đầu nói: "Tuổi của các ngươi thích hợp".

Lão giả chuyển sang tay của Thạch Hạo bắt đầu kiểm tra cốt linh. Trên mặt lão hiện lên một tia kinh ngạc. Sau nhìn hắn một chút.

Trần Hạo khoé miệng nhếch lên: "Ta đủ điều kiện chứ?"

Lão giả gật đầu, hay đúng hơn từ bây giờ nên gọi là Lí Úc Tùng không nhịn được nhìn hắn vài cái rồi mỉm cười nói: "Tuổi của ngươi cũng thích hợp, chưa nói đến Hồn lực, trước cứ đứng sang một bên đi."

Nói xong, Lí Úc Tùng chuyển sang tay Đường Tam thì âm thanh ngạc nhiên lúc trước không nhịn được lại xuất hiện.

Lại niết vài cái trên tay Đường Tam, thần sắc trên mặt hắn nhất thời trở nên cổ quái. Ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tam, nói: "Trên tay ngươi có đúng là luyện tập hồn kỹ gì đó đúng không?"

Đường Tam gât gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lí Úc Tùng nhíu nhíu mày: "Giơ chân của ngươi lên."

Đường Tam theo lời giơ chân của mình lên, đặt ở trên bàn, Lí Úc Tùng sờ sờ một chút rồi gật đầu, nói: "Bắp thịt phát triển rất tốt. Tuổi xương thích hợp. Được rồi, phóng thích vũ hồn của các ngươi đi."

Mấy người nhìn nhau, bất quá chỉ có Chu Trúc Thanh cùng Đường Tam là phóng xuất ra mình Vũ hồn.

Sau khi Vũ hồn phụ thể, hai mắt Chu Trúc Thanh đồng thời chuyển màu, mắt trái màu lục, mắt phải màu lam, tóc dài xỏa trên lưng, trên đầu mọc ra hai cái tai mèo nhỏ, phía sau là một cái đuôi nhỏ dài.

Còn Đường Tam thì trong lòng bàn tay sinh trưởng ra một gốc cây Lam Ngân Thảo.

Dưới chân hai người đều hiện ra hai cái Hồn hoàn màu vàng.

Lí Úc Tùng nhìn Chu Trúc Thanh gật gật đầu sau ánh mắt liền rơi vào trên người Đường Tam: "Dĩ nhiên là Lam Ngân Thảo. Lam Ngân Thảo cũng có thể tu luyện nhanh như vậy sao?"

Đường Tam mỉm cười, nói: "Lão sư, các ngươi nơi này không phải chỉ lấy quái vật sao? Ta này có tính là quái vật hay không đây?"