Chương 26:Học viện Sử Lai Khắc (p3)

Lý Úc Tùng trên mặt hiện ra vẻ tươi cười: "Quả thực là tiểu quái vật."

Nói xong, hắn nhìn sang Trần Hạo ba người, nói: "Tốt, tới lượt các ngươi, phóng xuất ra mình Vũ hồn đi."

Tiểu Vũ gật đầu sau phóng xuất vũ hồn. Tai thỏ sinh ra, lông trắng xuất hiện trên hai tay Tiểu Vũ, thân hình theo đó mà cũng trở nên càng thêm thon dài. Vũ hồn Nhu Cốt Mị Thỏ thỏ phụ thể.

Còn Tiểu Băng sau khi Vũ hồn phụ thể, nguyên bản tóc đen dần chuyển sang trắng như tuyết, bên trên mọc ra hai cái tai nhỏ màu trắng, đôi mắt chuyển sang màu lam ngọc, trên thân toàn bộ trang phục đều biến thành màu lam nhạt cùng trắng tuyết đan xen, sau lưng hiện ra chín cái đuôi màu trắng với đỉnh đầu lam nhạt, trên cơ thể nàng toát ra hàn khí lạnh thấu xương. Ngoại hình của nàng lúc này trông cực kỳ cute, nhìn là muốn nựng.

Dưới chân hai nàng cũng từ từ mọc ra 2 cái Hồn hoàn, hai vàng.

Đới Mộc Bạch vô ý thức liếc sang đang đứng cười cười như không có chuyện gì Thạch Hạo.

Lý Úc Tùng cũng là kinh ngạc không kém, ánh mắt nhìn hai nàng như nhìn hai cái quái vật.

"Nga, chúng ta có hay không thông qua?" Tiểu Vũ có chút sinh khí nói.

"Đúng vậy a, ta cái này hình thể chỉ có thể để cho một mình Hạo ca nhìn.." Tiểu Băng cũng không nhịn được nói.

Thạch Hạo mặt nhất thời đen lại.

Lý Úc Tùng sờ sờ chòm râu dê, lộ ra vẻ tươi cười nói:"Qua, đương nhiên thông qua."

"Không nghĩ tới năm nay lại tới nhìu mấy cái tiểu quái vật, không, là yêu nghiệt mới đúng."

Lúc này Lý Úc Tùng mới nhìn sangThạch Hạo, hiển nhiên là đang chờ hắn phóng xuất vũ hồn rồi.

Thạch Hạo cười nhạt phóng xuất vũ hồn, khí tức trên thân hiện lên một cỗ khí thế cường đại Thái Thản Cự Viên, theo sau đó là 7 cái hồn hoàn màu đỏ như máu khiến cho mọi người kinh hãi

Cảm nhận được khí tức trên người Thạch Hạo, Lý Úc Tùng kinh hãi đến ngốc trệ, trên miệng nụ cười cứng ngắc, ngón tay đưa lên nửa ngày cũng không tới, khoé miệng run rẩy: "Ng-Ngươi..."

Nhìn thấy Thạch Hạo, Mộc Bạch hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh

Thạch Hạo ha hả cười: "Ta được thông qua rồi sao".

Hít sâu một hơi, Lý Úc Tùng khó giấu nổi kích động, cố ra vẻ tươi cười nói: "Thông qua, không những đã thông qua mà còn trực tiếp được nhận thẳng, hai vị tiểu cô nương kia cũng thế. Mộc Bạch, dẫn bọn họ vào."

"Vào thẳng? Có tốt như vậy sao?" Thạch Hạo nhíu mày hỏi.

Lý Úc Tùng cười mà không phải cười nói: "Đó là đương nhiên, với các ngươi thực lực hoàn toàn có thể miễn thi tiếp khảo hoạch."

Đường Tam mấy người kinh ngạc nhìn Lý Úc Tùng, sau nhìn sang Thạch Hạo. Đối với Thạch Hạo thực lực bọn họ càng thêm kinh hãi. Nhất là Trúc Thanh La-Làm sao có thể?" Cho dù băng sơn mỹ nữ Chu Trúc Thanh cũng không nhịn được kinh hãi, nàng đang thấy cái gì, bảy hồn hoàn? Hồn Thánh? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Nhiều lắm so với nàng lớn hơn 1-2 tuổi đi, 12 tuổi Hồn Thánh, đây là dạng gì yêu nghiệt a.

"Vâng, lão sư.." Đới Mộc Bạch phục hồi tinh thần, gật đầu đáp, sau nhìu hơn vài phần nhìn Trần Hạo mấy người.

"Đi thôi, ta đưa các ngươi vào trong..." Đới Mộc Bạch lập tức đi phía trước dẫn đường.

Trần Hạo gật đầu đi theo, Tiểu Băng bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn, sau lưng là Đường Tam với Tiểu Vũ, cùng Chu Trúc Thanh vẫn còn đang nhìn chằm chằm.

Thạch Hạo cũng thấy ánh mắt của nàng, bất quá hắn cũng không quá để ý.

Chờ nhóm Thạch Hạo đi rồi, Lý Úc Tùng trong lòng nhưng là sóng to gió lớn, hắn tự tin xưa nay gặp qua không ít thiên tài quái vật nhưng chưa bao giờ như lần này gặp phải một cái làm hắn phải xem lại. 12 tuổi Hồn Thánh thực lực, thân thể tố chất còn là siêu việt hắn nhận thức, chỉ có thể nói một câu "Yêu nghiệt, còn là yêu nghiệt trong yêu nghiệt."

"Lần này Phất Lan Đức tên kia coi như nhặt được bảo... Thật là nóng lòng muốn xem sắc mặt của hắn như thế nào."

Bất giác khoé miệng hơi nhếch lên cười, tiếp tục làm tiếp công việc.

Bên kia Đới Mộc Bạch mang theo Thạch Hạo mấy người hướng bên trong học viện đi tới, tuy nhiên mỗi bước đi lại liên tục nhìn về phía Thạch Hạo hay đúng hơn là Chu Trúc Thanh đi ở sau cùng.

Tiểu Băng không khỏi trừng hắn một cái: "Sắc lang..."

Tiểu Vũ tức giận nói: "Nhìn cái gì? Lại muốn hại nữ hài tử nhà người ta sao?"

Đới Mộc Bạch nhíu mày: "Ngươi thì biết cái gì. Ta cảm nhận trên người nữ hài kia có khí tức rất thân thiết với ta, chẳng những là cùng loại mà lại có một loại cảm giác có thể hỗ trợ nhau, nàng hẳn là cũng có cảm giác đó. Trong vũ hồn, gặp được người có vũ hồn có thể hỗ trợ lẫn nhau cực kỳ khó khăn. Khi gặp được người như vậy, nếu liên thủ với nhau thì thực lực của vũ hồn bản thân nhất định sẽ gia tăng vài thành. Đây chính là Vũ Hồn dung hợp kỹ. "

Tiểu Vũ nhìn ra tuốt đằng sau Chu Trúc Thanh lại nhìn Đới Mộc Bạch hài hước cười, nói: "Nói như vậy thì vũ hồn của nàng hẳn là con hổ cái rồi?"

Trên mặt hiện ra vài nét xấu hổ, Đới Mộc Bạch nói: "Cũng có thể như vậy lắm."

Tiến vào thôn, có thể thấy, tất cả đều là kiến trúc làm bằng gỗ. Đới Mộc Bạch dẫn bọn họ tới một mảnh đất trống lớn, nơi các thí sinh thông qua lần sơ thí lúc trước đều tụ tập tại đây.

"Các ngươi trước ở nơi đây tiến hành khảo thí vòng thứ hai. Ta ra ngoài xem có còn hay không người thông qua khảo nghiệm của Lý lão sư." Nói, hắn xoay người rời đi, lúc đi qua Chu Trúc Thanh không khỏi dừng lại nhìn lâu hơn vài phần. Hiển nhiên hắn không muốn rời đi nhưng mà đằng trước vẫn còn có người cần hắn đưa vào.

Từ đầu đến cuối Chu Trúc Thanh đều không hề liếc mắt nhìn Đới Mộc Bạch một cái, điều này làm hắn bất đắc dĩ không thôi.

Thấy Đới Mộc Bạch đã rời đi, Tiểu Vũ không khỏi hừ một tiếng.

Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

"Bán Hương Tràng, bán Hương Tràng đây. Nhìn một chút, ngó một chút, đi qua đường thì đừng bỏ lỡ. Hương Tràng nhãn hiệu Áo Tư Tạp hương vị thơm ngon. Giá rẻ mà số lượng lại nhiều. Chỉ năm đồng tệ một cái. Ăn Hương Tràng thương hiệu Áo Tư Tạp, cam đoan các ngươi càng dễ dàng thông qua khảo thí nhập học."

Thạch Hạo nhóm người nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa có một người đang đẩy một cái xe vừa đi vừa rao. Từng đợt mùi thơm từ trên xe truyền ra, đã có một chút đệ tử đang đứng xếp hàng đi đến mua. Sau chiếc xe đẩy là một người mặc bộ đồ xám đơn giản, mái tóc ngắn chỉnh tề, râu quai nón đầy mặt, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa thật lớn, ánh mắt không ngừng lưu chuyển, chuyên môn nhìn về phía những nữ hài tử trong đội ngũ. Tiểu Vũ, Tiểu Băng, Chu Trúc Thanh tự nhiên cũng khó chạy khỏi ánh mắt đảo qua của hắn. Rất khó tin tưởng, cái loại âm thanh nhẹ nhàng của nữ tử lại là từ trong miệng của một đại thúc bán Hương Tràng phát ra.

Tiểu Vũ giơ lên mũi nhỏ ngửi ngửi mùi thơm phát ra lại nhéo nhéo bụng nhỏ, nghiêng đầu nhìn Đường Tam nói: "Thật thơm a. Ca, ta cũng có chút đói bụng, hay ca tới mua vài căn đi.."

Đường Tam đang muốn nói gì thì bị Trần Hạo cắt đứt: "Thứ này hiện tại chưa phải lúc cho các ngươi ăn. Nếu đói bụng thì đợi lát nữa ta làm cho các ngươi vài món..."

Đường Tam cùng hai nữ nghi hoặc, bất quá nghe nói Hạo ca sẽ làm đồ ăn, Tiểu Vũ liền không để ý tới Hương Tràng kia nữa.

"Cũng may các ngươi chưa mua nó..."

Đột nhiên sau lưng bọn họ vang lên tiếng của Đới Mộc Bạch.

Thạch Hạo mấy người quay lại thì thấy hắn đang đi tới, chỉ có một mình, hiển nhiên là không còn ai thông qua vòng một.

Áo Tư Tạp vừa nhìn thấy Đới Mộc Bạch, trên mặt lộ vẻ khổ não: "Đới lão đại, ngươi tới mua Hương Tràng để ăn sao?"

"Đi chết đi!" Đới Mộc Bạch tức giận, trừng mắt lên: "Ngươi làm mất mặt học viện quá. Ta hình như không chỉ cảnh cáo ngươi một lần, không được bán Hương Tràng trong học viện. Chẳng lẽ ngươi muốn cho tất cả mọi người bị nôn mửa sao? Cũng may các ngươi chưa động vào."

Đường Tam, Tiểu Vũ và Tiểu Băng nghi hoặc hỏi: "Có cái gì không ổn sao?"

Đới Mộc Bạch thần sắc có chút cổ quái: "Tiểu Áo, ngươi làm căn hương tràng mới ra."

Thần sắc của Áo Tư Tạp nhất thời trở nên xấu hổ: "Đới lão đại, không cần được không. Nói như thế nào chúng ta cũng đã học chung vài năm, ngươi làm như vậy sẽ khiến cho tiểu học đệ mới tới oán niệm ta mất."

Đới Mộc Bạch hừ lạnh một tiến "Ta chỉ nhắc nhở bọn mà thôi, bọn họ là huynh đệ của ta, không thể để ngươi làm bậy. Nhanh một chút, đừng để ta phải động thủ."

Áo Tư Tạp hiển nhiên không chống nổi Đới Mộc Bạch, bất đắc dĩ đưa tay phải của mình ra, có chút bỉ ổi dùng giọng điệu yểu điệu kéo dài của hắn kêu lên một tiếng "Lão tử có cây xúc xích bự."

Quang mang màu vàng chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hai cái hồn hoàn màu vàng từ dưới chân Áo Tư Tạp mọc lên, ngay sau đó, một cây xúc xích hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

"...."×N*

Không khí đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

*Oẹ!

Có vài thiếu niên đang ăn Siêu Cấp Hương Tràng sau khi nghe được lời này nhất thời một trận nôn mửa.

Tiểu Vũ mặt cũng xạm lại, nắm chặt tay Đường Tam.

Đường Tam thân thể cứng đờ, thầm hô may mắn, bởi vì cùng Áo Tư Tạp chú ngữ liên hệ tới, thì nghĩ như thế nào đều ăn không trôi, ánh mắt có chút cảm kích nhìn Thạch Hạo.

"Thấy chưa may mà ta có thể nhìn thấy trước tương lai không thì các ngươi nôn đã rồi hahaha"

"Thật buồn nôn" Tiểu Băng văng ra một câu liền lôi kéo Thạch Hạo đi chỗ khác. Chu Trúc Thanh lạnh lùng liếc Áo Tư Tạp một cái cũng là đi theo.

Áo Tư Tạp mặt đen như đít nồi, vội vàng giải thích "Ta cũng không có biện pháp a. Thực vật vũ hồn trong lúc sử dụng muốn làm cho thực vật biến hóa phải phối hợp hồn chú bất đồng. Cái kia là chú ngữ, không phải ta nghĩ ra, cũng không muốn niệm đâu. Hơn nữa, xúc xích của ta phẩm chất tuyệt không có vấn đề."

Đường Tam liếc hắn một cái rồi nhìn sang Đới Mộc Bạch cười nói: "Đới đại ca. Cảm ơn ngươi nhắt nhở."

Quái vật, quả là quái vật.