Chương 24: Học viện Sử Lai Khắc (p1)

After 3 ngày vui chơi dạo phố các kiểu, thì lúc này Thạch Hạo cùng với Đường Tam, Tiểu Vũ, Tiểu Băng. Bọn họ liền đi đến học viện Sử Lai Khắc báo danh.Đối với Sử Lai Khắc học viện, Đường Tam và Tiểu Vũ, Tiểu Băng đều không hiểu rõ, Đại sư chỉ là nói cho Đường Tam, để hắn tới nơi này tiếp tục học tập, ngoài ra cái gì cũng đều không nói, nhưng Thạch Hạo lại biết rất rõ nhiều lần bọn người Đường Tam hỏi hắn nhưng hắn chỉ bảo "thiên cơ bất khả lộ, đến đó đi rồi sẽ biết như vậy thú vị hơn nhiều. Nhưng từ vẻ mặt của Đại sư lúc ấy, Đường Tam mơ hồ có thể cảm thấy học viện này cùng Đại sư tựa hồ có chút quan hệ không bình thường.

Dựa vào tuổi mà phân tích, Đường Tam và Tiểu Vũ, Tiểu Băng hẳn là tới trung cấp hồn sư học viện, với thực lực của bọn họ bây giờ, đừng nói là trung cấp, cho dù là cao cấp hồn sư học viện thì khoảng cách tốt nghiệp cũng không xa. Nếu Sử Lai Khắc học viện chỉ là một tòa trung cấp hồn sư học viện, vậy có cần phải tới nơi này sao? Còn về ông thần Thạch Hạo hắn chỉ mới 12 tuổi vậy mà lại đạt cấp 78 chiến Hồn thánh (7 đỏ ) cho dù là Phong Hào Đấu La như Đường Hạo cũng ngại va chạm với hắn, nhưng mà mấy năm nay nhờ Thạch Hạo chỉ điểm mà Đường Hạo đã đột phá trở thành Cực hạn Đấu La 99 cấp.

Đường Tam tin tưởng, Đại sư tuyệt sẽ không làm chuyện vô vị, nếu để cho hắn tới nơi này, nhất định là có đạo lý của Đại sư.

"Tiểu Tam, ngươi biết Sử Lai Khắc học viện ở nơi nào không?" Rời khỏi Tác Thác thành, vẫn hướng phía nam, hai bên đường, có rất nhiều ruộng, Tác Thác thành có mỹ dự là Lương thực chi đô của Ba Lạp Khắc vương quốc không chỉ có thể để gọi không như vậy.

Nhưng, ngọai trừ lượng lớn đồng ruộng ở ngoài, phóng mắt nhìn quanh, tại trong tầm quan sát của mắt, lại không thấy có cái gì như là kiến trúc của học viện.

Địa chỉ mà Đại sư nói cho Đường Tam, là ra khỏi cửa nam thành Tác Thác không xa sẽ thấy Sử Lai Khắc học viện.

"Cụ thể ta cũng không rõ, chúng ta tiếp tục theo hướng nam đi, cuối cùng sẽ tìm được. Cái tên Đái Mộc Bạch kia nếu là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, thì điều đó chứng minh học viện này quả thực tồn tại."

"Ca." Âm thanh ngọt ngào của Tiểu Vũ đột nhiên vang lên.

Đường Tam tựa hồ hiểu được ý tứ của nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không phải là không đi được."

Tiểu Vũ cười hì hì, nói: "Mặc kệ, ai bảo ngươi là ca của ta đây." Vừa nói, mạnh mẽ lao về phía Đường Tam

Đường Tam đối với động tác của nàng đã sớm quen thuộc, hai tay đưa về sau, thân trên thoáng cúi xuống phía trước, đem Tiểu Vũ cõng trên lưng mình.

Thân thể của Tiểu Vũ rất nhẹ, đối với Đường Tam mà nói, căn bản không tạo thành gánh nặng gì. Mà tu vi của Tiểu Vũ không kém Đường Tam, tự nhiên sẽ không vì đi đường mà cảm thấy khổ cực, nhưng nàng chính là vẫn thích Đường Tam cõng nàng. Tại trên lưng Đường Tam tự đắc hướng xung quanh chỉ chỉ, tiếng cười như chuông bạc trong không trung quanh quẩn.

Mỗi lúc thế này, trong lòng Đường Tam đều có cảm giác ấm áp, đó là một loại cảm giác ấm áp thuộc loại của gia đình. Thân thể tiếp xúc, có loại cảm giác trái tim cạnh trái tim, hắn hiểu được lòng mình thật thoải mái, ít nhất này đã chứng mình, hắn cũng không phải chỉ có một mình, đó là một loại cảm giác ấm áp thuộc loại của gia đình. Thân thể tiếp xúc, có loại cảm giác trái tim cạnh trái tim, hắn hiểu được lòng mình thật thoải mái, ít nhất này đã chứng mình, hắn cũng không phải chỉ có một mình. Tiểu Băng cũng nhảy lên lưng của Thạch Hạo.

Sáu năm đã trôi qua rồi, từ lần đầu tiên rời Thánh Hồn thôn đến Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện học tập đến bây giờ, Đường Tam vẫn không có gặp qua cha của mình. Đường Hạo vừa đi đã đi liền sáu năm, chẳng những không có quay lại, hơn nữa lại là biệt vô âm tín.

Trong mỗi đêm dài yên tĩnh, Đường Tam nhớ tới cha của mình, trong lòng cảm thấy ẩn ẩn nhói đau. Mặc dù hắn hai kiếp làm người, nhưng đối với thân tình vẫn như trước, đều vô cùng khát vọng.

Mà Tiểu Vũ tại trong lòng Đường Tam, tương đương với lấp đầy khoảng trống khi Đường Hạo rời đi, đối với Tiểu Vũ, Đường Tam cực kỳ nuông chiều, tựa như nàng là thân muội muội của hắn. Trước kia, khi còn ở Nặc Đinh, phương thức nghỉ ngơi duy nhất của Đường Tam chính là nhìn Tiểu Vũ. Bất luận nàng làm cái gì, hắn thủy chung đều yên lặng nhìn nàng, hưởng thụ phần cảm giác ấm áp đó trong lòng mình. Chưa kể Thạch Hạo lại đối với hắn có ơn chăm sóc, hắn luôn coi Thạch Hạo như đại ca ruột của mình vậy

Nụ cười làm người say mê của Tiểu Vũ tràn ngập ánh mặt trời, vui sướиɠ phát ra từ nội tâm, mỗi thời khắc đều lây nhiễm trong tâm của Đường Tam, sợ là tu luyện dù khô khan hơn nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy má lúm đồng tiền của Tiểu Vũ, thì mọi phiền não trong lòng Đường Tam cũng sẽ biến mất ngay lập tức.

Thạch Hạo nhóm người đi tới gần thì phát hiện nơi này đúng là Sử Lai Khắc học viện.

Trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Sử Lai Khắc học viện". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người (Rimuru).

Trước cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang lười biếng ngồi, bộ dáng uể oải, quần áo giản dị, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, trước ngực lão giả nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, là huy hiệu của Sử Lai Khắc học viện.

"Cái này....thật đủ rách nát a, trông thế nào cũng không giống một cái học viện." Tiểu Vũ một bộ giật mình bộ dáng, thế này thì cũng thật quá nát đi.

Đường Tam cũng là kinh ngạc không kém, nhưng là Lão sư giới thiệu học viện thì chắc hẳn không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lúc này chỗ lão giả nọ đang có một hồi cãi cọ.

Phụ thân của tên thiếu niên tức giận thở hồng hộc nhìn lão giả nói: "Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến."

Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút."

Ở bên cạnh, một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: "Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền."

Người này đúng là Đới Mộc Bạch, hắn cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai vàng một tím. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, băng lãnh ánh mắt nhìn về phía phụ tử đối diện.

Nhìn trên thân Đới Mộc Bạch ba cái hồn hoàn, hai phụ tử sắc mặt một trận tái nhợt, chỉ có thể buồn bực kéo con mình rời đi.

Dù sao, ở thế giới này có thực lực mới có quyền lên tiếng.

"Ca. Là cái kia Da^ʍ HỔ." Tiểu Vũ một bên tỉnh bơ, chỉ chỉ Đới Mộc Bạch nói.

Ách!

Thạch Hạo, Đường Tam có chút trợn mắt nhìn nàng.

Tiểu Vũ thấy vậy phồng má tức giận: "Ta nói không đúng sao?."

Thạch Hạo, Đường Tam không nói.

Tiểu Băng nhưng là không có tiết tháo ha ha cười.: "Tiểu Vũ tỷ nói rất đúng, hắn chính là một cái Da^ʍ HỔ."

Lúc này sau lưng Trần Hạo mấy người phát ra một tiếng hừ lạnh.

Mấy người liền tò mò quay lại nhất thời Tiểu Băng kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Hảo bự a..."

Sau lưng bọn hắn là một nữ tử một thân y phục màu đen, mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai, khuôn mặt cúi xuống, dáng người so với Tiểu Vũ thì thấp hơn một chút, làn da vô cùng trắng trẻo. Vóc người cực kỳ hoả bạo cùng với vùng eo thon gọn, phải nói là mặt học sinh ngực phụ huynh nghe hợp lý hơn.

Trái ngược với vóc người hỏa bạo chính là vẻ mặt của nàng rất lãnh đạm, khoé miệng nhếch lên, mang theo một tia khinh thường, trên người còn phóng thích ra cái loại tràn đầy cảm giác băng lãnh làm cho kẻ khác rất khó thích ứng. Người này chính là Chu Trúc Thanh, một trong số hiếm có nữ tử sinh đẹp cùng ngực khủng.

Thạch Hạo cũng không có ngạc nhiên, từ đầu hắn cũng đã phát hiện ra nàng ở đây rồi, hắn liền nói "cuối cùng thì cũng sắp đủ đội hình rồi"

Đường Tam thắc mắc"huynh biết cô nương này?."

Thạch Hạo liền đáp "đệ quên ta có thể thấy trước tương lai sao đi lát nữa mọi người cũng sẽ biết thôi".

Tiểu Vũ nhìn Chu Trúc Thanh nhíu mày nói: "Ngươi có ý kiến gì với ta sao?"

"Ta không nói ngươi." Chu Trúc Thanh lắc đầu, lạnh nhạt nói, sau hướng Đới Mộc Bạch nhìn qua, trong mắt chỉ có khinh thường cùng khinh thường.

Tiểu Vũ thấy vậy, nàng nhãn châu xoay chuyển sau đó đi tới bên cạnh đối với nàng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng biết cái tên đó sao?"

Chu Trúc Thanh im lặng không nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Nàng thật không muốn cùng hắn có chút gì liên quan.

Thạch Hạo thấy vậy liền cười nói "Tiểu Vũ nếu muội muốn biết thì thời gian sẽ cho muội câu trả lời, muội chỉ nên biết là họ có duyên vậy thôi."

Thấy vậy Tiểu Vũ cũng không hỏi thêm nữa.