Chương 23: Đới Mộc Bạch (p3)

Đới Mộc Bạch vẫn là lần đầu tiên bị một tên tiểu tử như thế kinh thường có chút thẹn quá thành giận, nói: "Một mình ngươi? Nực cười, ta thế nhưng là 37 cấp Chiến Hồn Tôn, nhìn ngươi bất quá cũng 12 tuổi tả hữu đi, hồn lực bao nhiêu, đánh bại ta, ngươi cảm thấy thật có thể sao?"

"Ta nhưng thật ra là muốn biết, ngươi lấy đâu ra tự tin như thế cuồng vọng." Đới Mộc Bạch khí nộ dâng lên, hổ trảo vung ra làm thành tư thế chuẩn bị đối với Trần Hạo hất hất cằm nói: "Tiểu tử, báo ra ngươi tên tuổi, vũ hồn cùng cấp bậc đi.."

"Thạch Hạo, cấp bậc cùng vũ hồn thì không cần thiết...vì rất nhanh thôi... sẽ kết thúc..." Trần Hạo nhạt nhạt nói, theo sau thân hình thoắc cái đã xuất hiện ngay trước mặt Đới Mộc Bạch, đây cũng không phải cái gì Thuấn Di kỹ năng, mà chỉ là một loại thân pháp di chuyển cực nhanh Soru, Thạch Hạo một bàn tay từ từ vỗ xuống.

Đới Mộc Bạch biến sắc, hắn làm sao cũng không biết Thạch Hạo là như thế nào xuất hiện trước người mình, nhìn bàn tay đang rơi xuống, trong mắt nhìn như thật chậm thế nhưng Đới Mộc Bạch lại phát hiện bản thân mình lại không hề có sức chống cự, hắn chỉ cảm thấy cho dù bản thân có trốn đi đâu thì vẫn không thoát khỏi kia lòng bàn tay, trong lòng cũng là dâng lên sóng to gió lớn, một cảm giác thật vô lực nhìn bàn tay đang cách mình càng ngày càng gần.

"Hạo ca vẫn thật sự quá mạnh...." Bên ngoài quan chiến Đường Tam cũng là kinh hãi không thôi, cho dù có Tử Cực Ma Đồng vậy mà Đường Tam hắn lại không thể theo kiệp Hạo ca di chuyển, rồi lại nhìn kia bàn tay vỗ xuống, hắn cảm giác như bị một toà núi lớn đang rơi đè lên đầu, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, Đường Tam hắn còn là lần đầu tiên thấy Hạo ca ra chiêu này, bình thường chính là một trận hành hạ trên thân xác rất mạnh bạo rồi mới tha. Nghĩ tới, Đường Tam không rét mà run.

Tiểu Vũ, Tiểu Băng nghe Đường Tam lời nói cũng là cực kỳ hưởng thụ, mỉm cười gật đầu liên tục, dù không phải là lần đầu tiên hay là nói về các nàng nhưng một khi nhắc đến Hạo ca thì Tiểu Băng đã dâng lên vô tận sùng bái cùng hãnh diện.

Bên kia Thạch Hạo bàn tay cũng là đến Đới Mộc Bạch trên người. Đới Mộc Bạch chỉ nghe thấy một câu cuối trước kinh dính chưởng. "Đây là trừng phạt cho ngươi vì dám khi dễ gia đình của ta."

Ầm!!

Một tiếng trầm đυ.c vang lên, cả toà khách sạn đều là một trận rung lắc liên hồi như có thiên thạch rơi xuống, theo sau là một luồng kình phong mãnh liệt quét qua bốn phía, tất cả cửa sổ xung quanh đều bị nổ tung, mảnh thủy tinh văng vụn khắp sàn, những cái kia tránh núp người quan chiến bị kình khí quét qua thân thể cũng là sợ hãi la hét liên tục.

Đợi khói bụi tan đi, run lắc cũng giảm xuống, nằm bên trong hố sâu chính là đã giải trừ đi vũ hồn phụ thể Đới Mộc Bạch, đầu cắm xuống đất mông chỏng lên trên, áo quần rách nát, toàn thân co giật, hai mắt một vòng nửa ngày không thấy động trở dậy.

Mọi người xung quanh thấy một màn này đều không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh. Đới thiếu gia, một gã hồn sư cường đại như vậy, thoáng cái đã nằm như chó bịnh chờ người mua chó tới gông cổ.

Lúc này Vương quản lý mới từ dưới bàn làm việc mò đi ra nhìn xung quanh tan hoang hoàn cảnh thật sự khóc không ra nước mắt, nếu không phải trước đó Đới Mộc Bạch nói sẽ lo toàn bộ chi phí thì hắn đã nhịn không được mặc kệ có cái gì đắc tội tôn kính Hồn sư mà lao chửi bới một hồi rồi.

Song bào thai tỷ muội nửa ngày mới phản ứng lại đây, vẻ mặt lo lắng cực kỳ vội vàng chạy đến bên cạnh Đới Mộc Bạch một trái một phải cố hết sức đỡ hắn dậy.

Thạch Hạo thấy cảnh này cũng chỉ cười nhẹ, liền quay trở lại với Tiểu Băng

"Ca, quá soái rồi, ta yêu ngươi quá đi mất.." Tiểu Băng trước tiên toát ra một câu liền nhảy tới ôm chầm lấy Thạch Hạo.

"Hừ..Đáng đời ngươi may cho ngươi là huynh ấy chưa bật võ hồn đấy nếu không ngươi đã không toàn mạng rồi" Một bên Tiểu Vũ nhìn vào Đới Mộc Bạch mà nói, Đường Tam thấy cảnh này cũng đã quen, hắn đối với Tiểu Vũ biết rõ tâm tính của nàng, nàng vốn dĩ không muốn chịu thua ai cả.

Bên kia, sau khi được song bào thai tỷ muội tát cho tỉnh, Đới Mộc Bạch lung lay đi đến trước mặt Trần Hạo, ánh mắt cũng không có tức giận mà là sợ hãi, nói: "Ngươi là Trần Hạo phải không? Ngươi rất mạnh, có lẽ là ta gặp qua cùng lứa mạnh nhất một người." Hít một hơi sâu, Đới Mộc Bạch ánh mắt lướt qua Trần Hạo mấy người một lượt, lại nhìn Trần Hạo nói: "Ta nghĩ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Tới Sử Lai Khắc học viện, nếu có...à mà thôi, với các ngươi thực lực hoàn toàn không cần để ý. Tái kiến."

Nói xong liền cùng song bào thai tỷ muội đỡ lấy nhanh chóng rời đi khách sạn.

Tiểu Vũ một bên nhíu mày: "Hắn làm sao biết chúng ta là đến Sử Lai Khắc báo danh."

"Vì hắn thấy chúng ta tuổi còn nhỏ, thực lực lại như thế cường thì đương nhiên chỉ có tới Sử Lai Khắc báo danh mà thôi." Thạch Hạo nhàn nhạt nói, sau liền tiến đến quầy nhìn Vương quảng lý biểu tình có chút buồn cười: "Được rồi, giúp ta thuê hai cái phòng..."

"...Cái kia.. Tôn kính hồn sư tiên sinh, hiện tại... nơi này chỉ còn có một phòng trống..." Vương quản lý ấp úng nói.

"Một phòng?" Thạch Hạo hơi nhướng mày, chẳng lẽ phải đi nơi khác.

Thấy Trần Hạo có chút bất mãn, Vương quản lý đổ mồ hôi hột, hắn đương nhiên không muốn đắc tội một cái có thể giây ngay Đới thiếu gia, một gã Hồn tôn, vội vàng tươi cười nói: "Cái kia.. thật xin lỗi tôn kính hồn sư tiên sinh, là ta nhầm lẫn, hiện tại còn trống đúng là hai gian phòng."

Nói, hắn liền mang ra hai chìa khoá vàng đưa cho Thạch Hạo.

Thạch Hạo cười cười, hắn đương nhiên biết cái này là Vương quản lý đuổi khách đưa phòng cho hắn.

Cầm lấy hai cái chìa khoá, sau một phen được hắn chỉ dẫn vị trí, Thạch Hạo liền xoay mang Tiểu Băng mấy người đi nhận phòng, Trần Hạo cũng đưa cho Đường Tam một chìa, hắn thì cái kia chìa khoá phòng màu đỏ.

Đợi bọn họ đi rồi, bên dưới liền nổ ra một hồi bàn luận sôi nổi.

Trên tầng cao nhất, Đường Tam đã tìm ra được môn bài của mình, màu phấn Nhu Tình, nhìn phía trước môn bài, Đường Tam khoé miệng co giật. "Này chẳng lẽ thật là tình nhân khách sạn..."

Nhìn Đường Tam biểu tình, Thạch Hạo mấy người cũng phải một hồi nhịn cười.

Tầng đỉnh này chỉ có mấy gian phòng, môn bài phía trước có màu lam Yêu Cơ, màu phấn Nhu Tình, màu vàng Chân Chí, màu trắng Thuần Chân, màu xanh biếc Biệt Ly ...v.v...

Tận cùng bên trong mới là gian màu đỏ Hải Dương chính là phòng của Thạch Hạo, theo sau hắn là Tiểu Băng.

Mở ra cửa phòng, bên trong phòng rất là lớn, trong đại sảnh tất cả các gia cụ đều màu bạc, có hoa văn điêu khắc tinh mỹ, trên thảm lớn màu đỏ, che kín cánh hoa hồng đỏ, ngay trung tâm đại sảnh, có một lượng lớn hoa hồng được xếp thành hình một trái tim màu đỏ thật lớn. Phía trên là một dải lụa có một hàng chữ, "Một ngàn không trăm linh một, em là duy nhất của anh".

"Đúng là tình nhân khách sạn có khác..." Thạch Hạo một bẩm.

Tất nhiên Thạch Hạo vốn là người đàng hoàng nên đã đổi phòng cậu cùng Tiểu Tam một phòng dù sao nam nhân với nam nhân còn phòng kia thì hắn nhường chỗ cho Tiểu Vũ và Tiểu Băng.

Hai nữ khi chứng kiến căn phòng đều không khỏi "Oa" lên một tiếng liền cùng nhau chạy đến đại sảnh, ngửi cái kia thật lớn hoa hồng. Lúc này Tiểu Vũ lên tiếng: "Phòng này bố trí thật đẹp, ta phát hiện, ta đã có chút thích nơi này rồi. Ca, sau này chúng ta thường tới đây có được không?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Ca, chúng ta có thể thường xuyên tới nơi này không?" Tiểu Băng thần sắc mong đợi nhìn hắn.

"Hai muội thật là" Thạch Hạo và Đường Tam lắc đầu ngán ngẩm tỏ vẻ bất lực nhìn nhau như chung suy nghĩ "trời ạ 2 đứa này thấy cái gì dễ thương là lại lên cơn rồi haizzzz" (nói thất ban đầu tôi đag nghĩ gì mà tạo một thằng main đầu gỗ vậy trời 😑).