Chương 22: Đới Mộc Bạch (p2)

Trong mắt người phục vụ toát ra vài phần mập mờ: "Xin lỗi, nơi này của chúng tôi chỉ còn lại có một gian phòng thôi."Chỉ là lúc này tại vị trí Đường Tam đang cùng mấy người cãi vã gì đó còn gọi ra cả quản lý. Đối diện hắn là một nam tử có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm (thâm như dái), bên cạnh còn mang theo hai cái song bào thai tỷ muội.

Nhìn này nam tử, Thạch Hạo liền biết, hắn chính là Đới Mộc Bạch. Chuyện gì đến cũng đến, Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch hai người liền lao vào tẩn nhau.

Thạch Hạo cùng Tiểu Băng từ từ đi đến một bên vừa xem kịch vui.

Vừa nhìn thấy Trần Hạo, Tiểu Vũ liền đi tới nắm lấy tay hắn có chút ủy khuất bộ dáng nói: "Đại ca, vì cái gì bây giờ huynh mới vào a. Tên kia đều muốn khi dễ muội."

"Nhanh, ca, giúp muội tẩn hắn một trận." Tiểu Vũ xoa xoa nắm tay chỉ đang đánh nhau Đới Mộc Bạch nói.

Nhìn nàng bộ dáng Thạch Hạo không khỏi có chút bất đắc dĩ:"Không phải Tiểu Tam đang cùng hắn tẩn nhau đấy sao?"

"Phanh" một âm thanh vang dội, chỉ thấy Đới Mộc Bạch thân thể liền bay ra sau, thân trên ngửa ra, làm ra một cái đích động tác lộn ngược ra sau, bay ra những năm thước mới hạ xuống. Sắc mặt của hắn có chút khó coi, hắn không thể không thừa nhận, chính mình vừa rồi đã khinh địch, thiếu niên trước mắt này nhìn qua so với mình còn muốn nhỏ hơn vài tuổi, thực lực so với trong tưởng tượng phải cao hơn nhiều.

"Còn muốn tiếp tục sao?" Đường Tam nhàn nhạt hỏi.

Đới Mộc Bạch tà mâu sáng lên: "Đương nhiên. Rất tốt, ngươi có thể bức bách ta dụng xuất hồn lực, tràng tỷ thí này là ta đã thua. Bất quá, không cùng ngươi luận bàn một chút, ta như thế nào có thể cam tâm đây? Bất luận kết quả tỷ thí sau đây như thế nào, phòng này hôm nay ta đều tặng cho các ngươi."

Ánh mắt của Đới Mộc Bạch lúc này, giống như là đang nhìn một tuyệt sắc mỹ nữ, bả vai rung nhẹ, hai tay giơ lên.

Đường Tam hai mắt cũng dần dần sáng lên, hắn phát hiện, Đới Mộc Bạch trước mặt trở nên khác rồi, nếu nói trước hắn là một cỗ khinh thường và lạnh như băng, vậy, hắn lúc này, trên người lại tràn ngập chiến ý rực cháy.

"Bạch hổ, phụ thể." Một tầng quang mang màu trắng nhạt chợt từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, hai tay Đới Mộc Bạch đồng thời hướng hai bên mở rộng, ngực nhô cao, cốt cách toàn thân truyền ra từng trận tí tách âm thanh, bắp thị bành trướng đem quần áo trên người đều căng ra. Mỗi một khối cơ thể dưới y phục cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả không khí bên người hắn tựa hồ cũng đã trở nên hỗn loạn.

Tóc vàng đầy đầu trong nháy mắt liền biến thành đen trắng giao thoa, màu trắng chiếm đại bộ phận, lượng ít tóc đen ở trong đó nhưng lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa lúc hợp thành một cái chữ Vương.

Hai tay của hắn biến hóa lớn nhất, so với trước tăng lên những hai lần, bộ lông màu trắng bao trùm trên cả bàn tay, trong lúc mười ngón tay rung động, lợi trảo như dao găm bén nhọn không ngừng từ trong bàn tay lộ ra rồi thu hồi. Mỗi một căn lợi trảo đó đều như là lưỡi đao, chiều dài chừng tám tấc. Lóe ra hàn quang lạnh lẽo.

"Tiểu Tam liệu có ổn không a, nhìn tên kia dường như rất mạnh.." Tiểu Băng bên cạnh nhìn nhìn Đới Mộc Bạch phụ thể lúc sau lên tiếng nói.

Thạch Hạo gật đầu nhàn nhạt nói nói: "Tên kia đã 37 cấp Hồn Tôn còn Tiểu Tam tuy đã dừng ở 30 cấp khá lâu nhưng lại chưa có thứ ba hồn hoàn nên hắn đúng là đánh không lại."

Thạch Hạo xoa xoa đầu hai nàng một cái, rồi đối với đang chuẩn bị phóng ra Vũ hồn Đường Tam, nói:"Tiểu Tam, ngươi đánh không lại hắn, vẫn là ta tới đi."

Đường Tam nghe vậy thoáng dừng một chút, vẫn là lắc đầu:"Cảm ngươi, Hạo ca, nhưng là ta vẫn muốn cùng hắn đánh một trận."

Đường Tam nhưng là đang chiến ý tràn đầy, khó khăn lắm mới tìm được một đối thủ mạnh như vậy ngoại trừ ba người đằng sau. Nhiều năm qua, bị ba người bọn họ đè đánh, Đường Tam cũng có chút nghẹn, không nói đến Hạo ca cùng Tiểu Vũ, liền Tiểu Băng chỉ mới tu luyện đây thôi nay cũng đã vượt qua hắn. Đường Tam đã dừng lại 30 cấp đã được một thời gian, tuy không biết vì sao Hạo ca không cho mình hấp thu thứ ba Hồn hoàn nhưng Đại sư đã nói qua, nếu đạt bình cảnh cứ tiếp tục tu luyện hồn lực tuy không tăng lên nhưng sẽ dự trữ trong cơ thể đến khi hấp thu hồn hoàn thì nó sẽ thể hiện ra ngoài nên hắn mới nhịn xuống việc hấp thu hồn hoàn đến bây giờ.

"Tiểu tử, ngươi là tới viện trợ sao? Nếu vậy thì các ngươi cùng lên đi." Đới Mộc Bạch liếc nhìn Trần Hạo một chút, hoàn toàn không để trong lòng, ngoại trừ lớn lên thật anh tuấn tiêu sái nhìn cũng chỉ cùng trước mắt Đường Tam cùng Tiểu Vũ một dạng, hồn lực tuyệt sẽ không vượt qua 30 cấp. Hắn có tin tưởng, chỉ cần mình hắn cũng đủ đối kháng Đường Tam bốn người.

"Không cần. Tiểu Tam đã muốn cùng ngươi đánh, vậy thì để hắn tới đi..." Trần Hạo cười lắc đầu, chợt nói: "À..nhắc nhở ngươi, đừng xem thường Tiểu Tam hắn.."

"Ta đương nhiên sẽ không ở xem thường hắn.." Đới Mộc Bạch chuyển sang trên người Đường Tam, chiến ý dâng lên. Dưới chân hắn, ba đạo quang hoàn liên tiếp lóe sáng, lặng yên bay lên, hai vàng một tím.

"Ngàn năm hồn hoàn." Đường Tam kinh ngạc.

"Đới Mộc Bạch, vũ hồn: Bạch Hổ, ba mươi bảy cấp Chiến Hồn Tôn. Xin chỉ giáo." Bá khí mạnh mẽ, Đới Mộc Bạch báo ra Vũ hồn và cấp bậc của bản thân, đây là đại biểu cho ý tứ chính thức khiêu chiến.

Đường Tam không lùi mà tiến tới, chiến ý ngút trời, quanh thân hồn lực phun trào phóng thích ra mình Vũ hồn, một gốc cây Lam Ngân Thảo màu lam thâm chợt từ trong lòng bàn tay hắn sinh trưởng ra.

Hai vòng màu vàng Hồn hoàn đồng thời từ dưới chân Đường Tam mọc lên, xoay quanh trên thân thể của hắn.

"Đường Tam, Vũ hồn: Lam Ngân Thảo, Ba mươi cấp khí hồn Đại sư. Xin chỉ giáo."

Đới Mộc Bạch nhiú mày: "Vũ hồn của ngươi chỉ là Lam Ngân Thảo?"

Đường Tam ánh mắt nghiêm túc, nói: "Không có Vũ hồn phế vật, chỉ có Hồn sư phế vật."

"Nói rất hay, không có Vũ hồn phế vật, chỉ có Hồn sư phế vật. Vậy để cho ta lĩnh giáo Vũ hồn Lam Ngân Thảo này của ngươi có chỗ gì kỳ lạ."

Nói rồi hai thân ảnh liền động, lao vào đánh nhau tới tấp, bên ngoài cặp kia song bào thai tỷ muội ban đầu còn hò reo cổ vũ sau liền bị kình khí quét qua cũng là bị doạ cho hoa dung thất sắc.

Rất nhanh chiến đấu đã gần đến hồi kết, Đường Tam phát động thứ hai hồn kỹ thành công đem Đới Mộc Bạch cho trói chặc, độc tố cũng truyền vào thân thể khiến hắn bị tê liệt.

Đây là Hồn hoàn từ một loại thực vật hệ hồn thú tên là Quỷ Đằng, niên hạn hơn 700 năm, cũng vừa vặn đạt cực hạn mà hồn sư có thể hấp thu thứ hai hồn hoàn. Đây là Trần Hạo giúp Đường Tam săn gϊếŧ phù hợp nhất Hồn thú cũng giao cho hắn kỹ năng Ký Sinh. Mầm móng nếu là bị dính vào người, một khi bị kích hoạt sẽ nhanh chóng phát triển trói lại kẻ địch, độc tố tác động đến thần kinh một khi lan tràn, hiệu quả cũng sẽ giống nhau.

Đới Mộc Bạch nhìn Đường Tam, hắn bây giờ ngoại trừ đầu ra, toàn thân đều bị Lam Ngân Thảo trói chặt: "Hay, hay cho một cái Lam Ngân Thảo. Nếu ta và ngươi giống nhau, chỉ có hai hồn hoàn mà nói, ta quả thật thua, thân thể của ta đã mất cảm giác, rất khó tránh thoát Lam Ngân Thảo trên người. Nhưng là, ta dù sao so với ngươi nhiều hơn một hoàn. Cũng chỉ có thể để cho ngươi xem kỹ năng hồn hoàn thứ ba của ta thôi."

Màu tím Hồn hoàn lóe sáng, không khí xung quanh thân thể Đới Mộc Bạch đều trở nên vặn vẹo, tà mâu của hắn đột nhiên biến thành màu đỏ máu, ngay sau đó, Lam Ngân Thảo quấn quanh trên người hắn, kể cả mầm mống Lam Ngân Thảo ký sinh, toàn bộ nổ thành bụi phấn.

Đới Mộc Bạch thân thể trở nên hùng tráng lại bành trướng, cơ bắp trên người nổi lên, quần áo trên thân hoàn toàn bị phá nát, trên da của hắn cũng xuất hiện từng vệt từng vệt vằn ngang màu đen. Một đôi hổ chưởng lại thêm to lớn, móng vuốt sắc bén toát ra màu ánh bạc, trên dưới toàn thân hắn đều bao phủ trong một tầng kim quang, phảng phất bản thân như được mạ bằng vàng. Hai tròng mắt màu huyết quang lộ ra một cỗ khát máu, toàn thân đều mang theo cái loại khí phách của Thú trung chi Vương.

Thứ ba hồn kỹ phát động, rất nhanh Đường Tam liền không phải hắn đối thủ, kình lực mạnh mẽ hất văng Đường Tam bay ra một đoạn, Trần Hạo kiệp thời một tay đưa ra vừa vặn tiếp đón hắn.

"Task... Vẫn là thua sao?" Tiểu Vũ tắt lưỡi liếc Đường Tam một cái.

Đường Tam nghe Tiểu Vũ lời nói thiếu điều muốn phun một ngụm lão huyết, hồn hoàn thứ ba ta còn chưa có thì như thế nào có thể cùng hắn đánh.

Thạch Hạo bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng. Đỡ lấy Đường Tam, nói: "Vẫn là ta tới đi..."

Đường Tam nhìn hắn hơi gật đầu, Hạo ca nếu ra trận vậy thì trận giao đấu này cũng sẽ kết thúc sớm thôi. 6 năm thời gian, Đường Tam đều chưa một lần thấy qua Hạo ca dùng toàn lực, trước kia Đường Tam cùng Tiểu Vũ, Tiểu Băng luận bàn, Đường Tam biết được hai bọn họ thực lực cũng ngang ngữa cậu, Hạo ca Võ hồn đều chưa triệu hồi qua toàn bằng thân thể hồn lực cùng kỹ xảo tới đối chiến.

Đới Mộc Bạch nhìn Trần Hạo đám người nhàn nhạt nói: "Các ngươi vẫn là không tính toán cùng nhau lên sao?..."

Thạch Hạo lắc đầu, cười khinh thường nói: "Ngươi cũng quá xem trọng chính mình, một mình ta là đủ rồi.."