Mục Uẩn Thanh chạy như điên lao đến, ông nhặt một cái xẻng cũ, tuyệt vọng đập lên thân rắn cạp nong.- Nhả ra !!!....Nhả ra !!!
Con tinh thú chỉ còn một đầu, thân thể nó lảo đảo, phần hàm dưới chuyển động không ngừng, cố nuốt nhân loại xuống họng.
Trong miệng rắn, thân thể bé nhỏ bị siết chặt, tứ chi gần như gãy nát, vặn vẹo thành tư thế quái dị. Tử cử động cơ thể, tay phải cô vẫn nắm lấy một thanh kim loại ghim vào thịt rắn, cô nép cơ thể vào nơi mềm và rộng nhất có thể, cố gắng bảo vệ phần đầu và tim. Cô không biết thân thể này chịu nổi trong bao lâu....
- Mày ...thực sự...khụ...phiền...
Cô lầm bầm vài câu, đôi mắt đen loé lên ánh tím nhạt. Từ lòng bàn tay, một giọt chất lỏng màu đen xuất hiện. Nó như có sinh mệnh, bò dọc theo cánh tay cô, thấm xuống vết thương trong miệng rắn.
Con rắn cạp nong còn đang định há miệng ăn nốt Mục Uẩn Thanh thì cơ thể nó khựng lại...
Đầu rắn không còn sức, đổ sầm xuống, đôi mắt đỏ tươi của nó như mất đi tiêu cự, cơn đau khủng khϊếp khiến nó lăn lộn không ngừng trên mặt đất. Mục Uẩn Thanh bị nó dùng đuôi quất bay. Ông ho khan, khoé miệng rỉ máu, viền mắt đỏ hoe, trong lòng thầm hi vọng.
Một ánh sáng năng lượng kì lạ chiếu lên thân rắn, chỉ trong chợp mắt, thân rắn như đậu hủ mềm, dễ dàng bị cắt thành hai nửa. Tinh thú tử vong hoàn toàn... Lớp vảy đen tưởng như bất bại lại cháy xém, máu thịt nhầy nhụa.
Mục Uẩn Thanh run lên, ngẩng phắt đầu dậy. Ông cố đứng dậy, vấy tay, gào thét
- Đừng bắn nữa, cháu tôi....còn bên trong....
Bụi bay lên mù mịt, trên không là hơn mười chiếc cơ giáp khổng lồ cùng với một phi thuyền vũ trụ loại nhỏ.
Cơ giáp chính giữa đội hình thoáng bất động trên không, bên trong đó là một người đàn ông tầm 30 tuổi, sắc mặt hơi u ám, cất giọng lạnh lùng:
- Toàn đội ngừng công kích. Phía dưới có người sống. F4, F5 xuống dò xét.
Hai cơ giáp ngoài cùng tách đội hình, nhanh chóng bay xuống gần.
F4: -Báo cáo, tinh thú rắn cạp nong biến dị đã chết. Xác định đối tượng còn sống là nam, chủng loài nhân loại, không có vũ khí nguy hiểm. Báo cáo hết!
F5 hạ cơ giáp xuống mặt đất, khoang cơ giáp mở ra, một binh sĩ Liên Bang trang bị đẩy đủ đi tới gần Mục Uẩn Thanh.
Ông cụ đang cố dùng thanh thép để cạy mở miệng rắn. Đôi mắt ông đỏ hoe, giọng khản đặc: - Nếu con nghe thấy thì phải cố gắng lên....
- Có chuyện gì sao ?
Binh sĩ tới gần, có hơi khó hiểu nhìn ông. Lúc bấy giờ, Mục Uẩn Thanh mới nhớ ra, vội quay người lại, run run nói:
- Cứu cháu tôi, nó bị tinh thú nuốt, nó....nó còn sống. Làm ơn hãy cứu nó
F5 có chút run rẩy, dù sao vẻ mặt ông cụ có hơi doạ người. Anh ta vội báo cáo với đội trưởng.
Ngay lập tức, các cơ giáp khác bay xuống, một trong số đó là cơ giáp hạng trung, trực tiếp tới gần đầu tinh thú, dùng tay cơ giáp tách đôi miệng rắn.
Mục Uẩn Thanh vội vã chạy tới, ông bới trong đống thịt nhầy nhụa, mò mẫm một hồi, cuối cùng run rẩy ôm lên một thân thể đầy máu, xương cốt bên dưới gần như vỡ nát.