Chương 7

Mục Uẩn Thanh nhìn chằm chằm cơ giáp, trong đầu ông hiện lên một suy đoán, đồng thời theo đó là cảm xúc khϊếp sợ. Con rắn cạp nong bị đạp bay, mất thăng bằng đổ gục xuống một núi rác gần đó. Cái đầu ở giữa choáng váng lắc lư, hai đầu còn lại đầy vẻ sát khí nhìn chòng chọc vào thứ kim loại to lớn kia.

Trong khoang cơ giáp, sắc mặt Tử tái nhợt, cô cắn môi run rẩy, hai đầu mày nhíu chặt. Cơn đau nhói không ngừng truyền tới từ não bộ. Cô biết đây là hậu quả do sử dụng tinh thần lực quá độ. Cô nhìn con tinh thú, khóe môi hơi nhếch lên.

Rắn cạp nong trườn tới gần để tấn công, chiếc cơ giáp nhìn như cũ kĩ không chịu nổi lại dễ dàng tránh né tốc độ tấn công của con rắn. Chiếc biển quảng cáo dùng làm bia đỡ lõm sâu, chịu từng cú húc đầy thô bạo của con rắn.

Tử điều khiển cơ giáp, dùng biển quảng cáo đè hai cái đầu của con rắn cạp nong xuống, tay còn lại dùng đầu nhọn máy xúc bổ liên tục vào đầu rắn lộ ra.

Cả quá trình cực kì bạo lực dã mãn. Mục Uẩn Thanh nuốt ực, nhìn nhìn chiếc cơ giáp cũ kia, có chút kích động muốn hò hét cổ vũ.

Con rắn gào thét đau đớn, cái đầu rắn kia bị đập tới gần như nát bét, rũ xuống.

Tử ngừng động tác, cô điều khiển cơ giáp lui lại ra sau. Cơ giáp quăng biển quảng cáo đã bị ăn mòn trên tay đi.

Tinh thú rắn cạp nong ba đầu bị mất một bên đầu, cơ thể nó lảo đảo như không giữ được cân bằng.

Cái đầu ở giữa hơi mở miệng, răng nanh vẫn rỉ ra chất độc ăn mòn, nhỏ từng giọt xuống đất, tạo ra tiếng xèo xèo.

Tử mím môi, năng lượng cơ giáp chỉ còn một chút. Cô không rõ bao giờ đám tuần tra kia đến, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.

Chiếc cơ giáp như khựng lại một chút, sau đó xoay người chạy tới núi rác, nhặt từng kiện rác kim loại ném về phía con rắn.

Lớp da rắn rất dày, nên mấy thứ ném tới này, nó đều tránh né hoặc cúi đầu dùng phần đỉnh đầu đỡ lấy. Nó hơi chật vật, nhưng tốc độ trườn tới gần chiếc cơ giáp thì không chậm chút nào.

Gân xanh nổi trên trán cô, cơn đau nhói như có hàng ngàn mũi châm đâm vào não, giày vò cực kì thống khổ. Cô ho khan, máu trào ra bắn lên nút điều khiển. Tinh thần lực gần như tới giới hạn rồi...

Tử hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn kiên định như cũ. Cơ giáp hơi co người, rút ra một chiếc mũi khoan sau lưng.

Nhận thấy cơ giáp không ném đồ nữa, rắn cạp nong lao như điên tới, cái đầu ở giữa há miệng, trên răng nanh chuẩn bị bắn ra chất độc ăn mòn....Nó phải gϊếŧ nhân loại này!

Nhân cơ hội nó mở miệng, cơ giáp cũng lao thẳng tới, chiếc khoan đâm thẳng vào vòm họng của cái đầu. Chất độc như axit cực mạnh dính lên vỏ cơ giáp, tốc độ ăn mòn nhanh tới đáng sợ. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới cánh tay cơ giáp, nó giáng từng nhát điên cuồng đâm xuống xiên thủng họng của cái đầu.

Chất độc khiến kim loại tan rã, chảy xuống như chất lỏng, khoang cơ giáp hỏng hoàn toàn, bóng dáng nhỏ bé lộ ra bên ngoài.

Tử kéo lấy tấm vải, bọc quanh cơ thể, cũng may cô nhỏ bé, nên chất độc chưa lan tới đây.

Đồng tử Mục Uẩn Thanh co lại, thét lên một tiếng sợ hãi: Cẩn thận!

Tử quay đầu...một cái miệng đỏ lòm há rộng nuốt chửng cô...