Chu Diệu lau xong cái bàn bắt đầu lau ghế, Ôŋ Duyệt phơi chăn xong thì đi vào phòng, sửa sang đồ vật lộn xộn trên bàn đọc sách. Rác rưởi vô dụng thì vứt bỏ, còn hữu dụng thì đặt ở một bên.
Nói thật, cô cũng muốn tháo màn chắn muỗi ra đem đi giặt, nhưng cô không biết cách tháo.
Cô dự định để Chu Diệu làm.
Ôn Duyệt vỗ vỗ tay, quay đầu sửa sang lại những đồ vật khác.
“Anh Diệu ! Anh!”
Chu Diệu nghe được âm thanh ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên. Có hai thanh niên đứng ngoài cửa, nhe răng cười cực kỳ xán lạn.
Anh không lên tiếng, hai người quen thuộc tự mình đi vào.
“Anh, anh đang làm gì.” Phương Thạch Đào gãi gãi đầu.
Chu Diệu liếc nhìn anh ta một cái: “Đang tắm.”
Phương Thạch Đào: “A?”
“Đần, chú không nhìn ra anh Diệu đang rửa đồ đạc à, còn hỏi.” Nhậm Nghiệp Lương vỗ đầu hắn, sau đó tiến lên giúp đỡ một tay, “Anh, người trong thôn đều nói anh đánh vợ đến nhập viện, có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ đồn nhảm.”
Chu Diệu chưa từng giải thích nhiều, tiện tay vứt tấm vải đen sì vào chậu gỗ, nhìn bàn ghế đã được lau chùi sạch sẽ thầm nghĩ thì ra chúng nó không phải màu đen, còn nghĩ rằng màu gốc của chúng nó là màu đó.
Làm xong rồi mới hỏi hai người: “Có việc gì không?”
“Có.” Nhậm Nghiệp Lương nhỏ giọng, “Anh quên rồi, ông chủ Tôn ngày mai từ Thượng Hải đến đây, đồ vật mà chúng ta nhờ ông ấy mang theo……”
Chu Diệu sửng sốt một chút, gần đây thật sự quá bận rộn, đúng thật là đã quên chuyện này.
Thấy Chu Diệu không trả lời, Nhậm Nghiệp Lương ha ha cười hai tiếng, làm mặt quỷ nói: “Quên cũng bình thường mà, anh vừa mới cưới vợ, phải ngọt ngào mấy ngày chứ. Anh, có vợ cảm giác như thế nào, có phải là rất hạnh phúc?”
“Tránh ra.” Chu Diệu nhấc chân đá qua, “Muốn biết thì tự mình đi mà tìm vợ.”
“Chu Diệu, anh có thể giúp tôi tháo màn chắn muỗi được không, tôi muốn đem đi giặt……” Nhìn thấy hai bóng dáng lạ lẫm, Ôn Duyệt lập tức ngừng lại.
“Chào chị dâu!” Nhậm Nghiệp Lương là người thân thiện, cười hì hì gọi, còn kéo theo Phương Thạch Đào, “Ngây ngốc làm gì, mau gọi.”
Phương Thạch Đào gãi gãi ót, cười ngây ngô: “Chào chị dâu.”
“Chào các anh.” Ôn Duyệt nở nụ cười, đôi mắt hạnh ngọt ngào cong cong thành hình trăng non, nhưng thực tế cô đang cảm thấy rất ngượng ngùng, “Các anh cứ nói chuyện đi, tôi tiếp tục đi sắp xếp lại đồ đạc.”
Vừa nói vừa quay vào trong.
Chu Diệu theo sau, “Không phải muốn tháo màn chắn muỗi à?”
Anh đi vào phòng, phát hiện trong phòng sạch sẽ không ít, những thứ trước đó lộn xộn trên bàn được sắp xếp gọn gàng.
Không chỉ có sạch sẽ, mà còn sáng sủa hơn nhiều.
Chu Diệu nhìn thấy sự thay đổi, không nói gì, nhẹ nhàng tháo màn ra ôm vào lòng ngực: “Cô đừng làm việc quá sức, đi nghỉ ngơi đi, đừng để đến lúc đó lại phải vào bệnh viện.”
Ôn Duyệt ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Cô cũng cảm nhận được cơ thể này có bao nhiêu yếu đuối, quét tước vệ sinh giống như thi chạy 1000 mét vậy, mệt đến không thở nổi, còn ù tai hoa mắt và buồn nôn.
Thật sự cần phải nghỉ ngơi.
Cô nghiêng người cuộn tròn nằm xuống, rất nhanh đã ngủ thϊếp.
Chu Diệu đem cái bàn dọn vào trong phòng, chú ý tới hình bóng nằm trên giường, dừng một chút, động tác nhẹ nhàng hơn.
“Anh, anh có mang theo chị dâu cùng đi thành phố không?” Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ngồi xổm bên bồn gỗ giúp đỡ giặt mùng, hai người làm việc cũng rất nhanh nhẹn.
Chu Diệu không chút do dự lắc đầu: “Không mang theo, thân thể cô ấy không tốt lắm, ở nhà đợi là được.”
Từ thôn đến thành phố phải mất ba bốn giờ, thân thể nhỏ bé của Ôŋ Duyệt chắc chắn không chịu nổi.
Nhậm Nghiệp Lương cười hì hì: “Anh đây là đau lòng chị dâu.”
Chu Ɗiệu không phản ứng.
Anh chỉ là sợ Ôn Ɗuyệt ngất xỉu lại phải vào bệnh viện, chỗ đó làm anh cảm thấy khó chịu, anh không thích, không liên quan gì đến việc đau lòng.
Thật ra là anh đau lòng tiền.
Ôn Ɗuyệt chạng vạng tối tỉnh lại, mặt trời lặn, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ rải vào nhà, làm cho tất cả đồ dùng trong phòng phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp màu cam.
Cô ngồi dậy, ở mép giường ngáp một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý. Nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, cô quay đầu nhìn thấy Chu Diệu ôm lấy chiếc chăn mà cô đã phơi lúc sáng, đem vào đặt ở trên giường.
Bàn ghế cũng được rửa sạch sẽ và dọn vào trong phòng, căn phòng so với lúc trước sạch sẽ ngăn nắp hơn không ít.
“Tỉnh rồi?”
Chu Diệu chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ chữ "工", đường cong cơ bắp trên cánh tay theo động tác hiện ra, đôi mắt hẹp dài hướng lên trên nhẹ nhàng nhìn sang. Anh vốn đã đẹp mắt, hiện giờ đứng trong ánh sáng, đường nét trên khuôn mặt lại càng sâu sắc góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, mạnh mẽ điển trai.
Ôn Duyệt nhìn không chớp mắt.
Kiếp trước, cô chỉ nhìn thấy người đẹp như vậy trên điện thoại, nhưng là được hỗ trợ bởi bộ lọc làm đẹp, đây là lần đầu cô nhìn ở khoảng cách gần như vậy, trái tim nhỏ bé của cô không tự chủ mà đập nhanh.
Thật là đẹp trai.
Nếu vào giới giải trí, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đáng tiếc, sinh ra quá sớm.
Cô lại lần nữa cảm khái.
Chu Diệu nhăn mày, cảm thấy người trước mắt có chút kỳ quặc.
Anh đương nhiên không đoán được suy nghĩ của Ôn Duyệt, nhíu mày một cái, chớp mắt lại buông xuống nói: “Ngày mai tôi phải đi một chuyến vào thành phố, cô ở nhà đợi. Trước khi đi, tôi sẽ đem chìa khóa phòng bếp và phòng tôi cho cô, thức ăn trong tủ, muốn ăn cái gì thì cô tự mình làm.”
Ôn Duyệt đang chìm đắm trong sắc đẹp lấy lại tinh thần, “Anh đi thành phố làm cái gì?”
“Không liên quan đến cô.” Chu Diệu nói chuyện một chút cũng không khách khí, nhếch mày cười khẩy, “Thế nào, cô muốn quản tôi?”
Ôn Duyệt không quen nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ này của anh, hừ một tiếng: “Chúng ta kết hôn, là vợ chồng, hiện tại tôi vợ anh, quản anh không được sao?”
Chu Diệu mặt không đổi sắc, “Vợ chồng? Được, vậy đêm nay tôi dọn về, hai chúng ta ngủ cùng nhau. Vợ chồng đã kết hôn thì nên ngủ cùng nhau phải không?”
Ôn Duyệt: “……”
Nói không lại anh.
Ôn Duyệt đỏ mặt, viền mắt cũng có chút phiếm hồng, khẽ cắn môi tiếng âm thanh từ kẽ răng phát ra mơ hồ không rõ mà nói không "biết xấu hổ".
Chu Diệu lỗ tai thính, nghe được cô nói rất rõ ràng, khẽ cười.