Chương 9

Anh sao lại không biết xấu hổ chứ? Trước đây, vợ chồng ngủ chung không phải là chuyện đương nhiên sao? Tất nhiên hiện tại anh cũng không có ý đó, chỉ là thấy vẻ mặt cô buồn cười nên có hứng thú muốn trêu chọc cô một chút.

Chu Ɗiệu cảm thấy phân phòng ngủ riêng rất tốt, ít nhất buổi tối cũng không cần lo lắng mở mắt ra đối diện với khuôn mặt khóc lóc đầy nước mắt.

“Được rồi, tối nay cô nấu cơm hay là tôi nấu?”

Ôn Ɗuyệt yên lặng ngồi dậy: “Để tôi làm.”

Chu Diệu hài lòng, “Được.”

Trong chậu gỗ có một con cá đã được làm sạch, nên Ôŋ Duyệt quyết định làm món cá kho, xào một đĩa rau cải xanh và nấu một bát canh trứng nấm.

Mùi thơm đậm đà từ phòng bếp bay vào nhà Chu Giang Hải và Chu Thanh Sơn, hai nhà ngửi thấy mùi thơm, một mặt chửi rủa, một mặt ăn đồ ăn trong bát trông giống như đồ ăn cho heo, trong lòng cảm thấy không vui.

Chu Diệu vẫn là người rửa chén, dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Duyệt, anh thành thật rửa qua hai lần bằng nước nóng. Sắc mặt thật xấu, động tác rửa chén rất mạnh, gần như muốn rửa cho đến khi chén bóng lên.

Nhìn ra được tâm trạng của anh, Ôn Duyệt ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bếp, hai tay chống cằm cười tủm tỉm nói: “Chu Diệu, anh rửa chén thật sạch, tôi nghĩ trong thôn này không có người thứ hai có thể rửa chén sạch như anh.”

Chu Diệu khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, cả thôn cũng không có người thứ hai dùng nước nóng rửa chén và rửa hai lần như tôi.”

“Điều này chứng tỏ chúng ta là người sạch sẽ và vệ sinh nhất thôn.” Ôn Duyệt nháy mắt một cái, giả vờ như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của anh, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Anh cũng phải suy nghĩ cho tôi chứ, thân thể tôi vốn đã không tốt, ăn đồ ăn không sạch sẽ dễ bị bệnh, đến lúc đó đưa tôi đến bệnh viện chẳng phải là anh sẽ gặp rắc rối sao?”

Cô nói rõ ràng và chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng có chút ngọt ngào, nghe giống như đang làm nũng. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên mềm mại hơn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng xinh đẹp.

Đôi mắt hạnh cong cong, hàng mi dài và dày như những chiếc quạt nhỏ chớp chớp.

Nếu là người khác thì có lẽ đã mềm lòng.

Tuy nhiên người như Chu Diệu, không chỉ cơ thể cứng rắn, tính cách cứng nhắc mà trái tim cũng rất lạnh lùng, không hề lay động, nhếch môi mỉa mai: “Tôi thật sự là cưới về một người tổ tông.”

“Đừng ngồi xổm ở chỗ này, đi tắm đi, lát nữa nước trong nồi nguội lại phải đun sôi lần nữa.”

Chu Diệu không kiên nhẫn mà xua xua tay.

Ôn Duyệt: “…… Được.”

Wow, thật là một người đàn ông khó chịu.

Cô hừ nhẹ hai tiếng, đứng dậy cầm thùng gỗ đến bếp để lấy nước nóng.

Niên đại này ở nông thôn tắm rửa thật phiền phức, không có máy nước nóng, phải tự mình nấu nước mới có thể tắm.

Phòng tắm là từ nhà bếp chia ra một ngăn nhỏ, Ôŋ Duyệt pha nước xong, cố gắng lắc lư lảo đảo mà nâng thùng gỗ vào phòng tắm, đi một bước là nước tràn ra một chút.

Chu Diệu nhịn không được nữa, bỏ dở việc đang làm, đứng dậy bước hai bước đến bên cạnh Ôn Duyệt, đoạt lấy thùng gỗ từ tay cô, châm chọc nói: “Nếu cứ đi như thế này, đến nơi cũng không còn nước ở trong thùng.”

Ôn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, cụp mắt xuống nhìn lòng bàn tay mình, bàn tay trắng nõn mềm mại bị thùng gỗ cọ xát để lại dấu đỏ rõ ràng, có cảm giác nóng rát đau đớn, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống: “Nặng quá, tôi không nhấc nổi.”

Chu Diệu: “…… Sao lại khóc nữa!”

“Tay đau.” Ôn Duyệt đưa tay về phía Chu Diệu, cho anh xem lòng bàn tay đỏ bừng vì bị cọ xát.

Chu Diệu liếc mắt một cái, lòng bàn tay trắng nõn của cô gái trong rất mềm mại, không hề có một vết chai nào, trông như không thể làm việc gì cả.

Anh "chậc" một tiếng, thầm nghĩ thật sự là một tổ tông, nhưng cũng nghi ngờ: “Tôi nhớ rõ cô ở nhà Bác cả cũng làm việc, sao trên tay lại không có vết chai nào?”

Ôn Duyệt không khóc, hít hít cái mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi làm sao biết.”

Cô còn ngạc nhiên nữa.

Lúc chiều khi đang dọn dẹp nhà cửa, cô đã nhìn vào gương và phát hiện ra bộ dáng của cô cùng nguyên chủ rất giống nhau, giống khoảng tám mươi phần trăm. Điểm khác biệt duy nhất là má lúm đồng tiền, cô không có, nhưng nguyên chủ có.

Mặt khác bởi vì nguyên chủ mỗi ngày đều buồn bã, u sầu, đôi mắt và lông mày lây nhiễm một chút sự u ám và buồn bã, vốn là xinh đẹp rạng rỡ lại trở nên u ám hơn. Nhưng sau khi Ôn Duyệt đến, đôi mắt và lông mày này đã trở lại vẻ đẹp ban đầu của chúng.

Người xưa vẫn nói: "Nét đẹp bắt nguồn từ tâm hồn!"

“Được rồi, đi tắm đi.” Chu Diệu cũng không có ý định dò hỏi tới cùng, sau khi đem thùng gỗ vào phòng tắm nhỏ, anh gật đầu nhẹ với Ôn Duyệt, ra hiệu cho cô đi tắm.

Đôi mắt ngấn nước của Ôn Duyệt cong thành hình trăng non cười nói: “Cảm ơn anh ~”

Cô vui vẻ mà đi vào phòng tắm nhỏ, sau đó nụ cười đột nhiên cứng lại.

Phòng tắm có diện tích rất nhỏ, chỉ đủ chứa một người. Bởi vì không tiếp xúc với ánh mặt trời, phòng tắm nhỏ tản ra mùi ẩm ướt nhẹ nhàng, trong góc có một lỗ thoát nước to bằng nắm tay, trên đỉnh đầu còn có mạng nhện. Chỗ vị trí ngang bả vai có một cái hố lõm nhỏ, bên trong có một miếng xà phòng nhỏ.

Nói thật, nhìn thấy khung cảnh này, Ôn Duyệt gần như không muốn tắm nữa.

Nhưng hôm nay làm việc ra rất nhiều mồ hôi, nếu không tắm trên người dính nhớp khó chịu. Ôn Duyệt cuối cùng vẫn là cởϊ qυầи áo, nơm nớp lo sợ tắm rửa, hai mắt mở to, đồng tử màu hổ phách quay tròn lên xuống, sợ rằng sẽ có con nhện từ đỉnh đầu hoặc là nơi nào bò ra.

Tắm bằng xà phòng không tốt cho da, cô do dự hai giây, rồi cầm lấy xà phòng có lệ mà lau hai lần. Đối với cô chỉ dùng nước để rửa không khác gì không tắm.

Khoảnh khắc khi cô mặc quần áo vào, Ôn Duyệt thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Việc tắm này, tốn quá nhiều năng lượng.

“Tôi tắm xong rồi.”

Chu Diệu ngồi ở cửa bếp đưa lưng về phía phòng tắm nhỏ, bóng lưng rộng lớn tạo ra một cảm giác an toàn. Nghe được động tĩnh, anh quay đầu nhìn qua, đôi mắt đen láy lập tức khóa chặt vào thân hình mảnh khảnh đang đứng trước bếp.

Hơi nóng làm cho gương mặt trắng nõn của Ôn Duyệt ửng hồng, đôi mắt ướt vẫn cong cong, môi nhẹ nhàng mở ra, lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên lại hiện ra, trông mềm mại lại dễ bắt nạt.

Chiếc áo hoa màu hồng trên người cô khiến làn da của cô trở nên trắng hơn và tỏa sáng hơn dưới ánh đèn mờ. Chiếc áo này hơi rộng so với cô, cổ ái chữ V có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh thanh tú và xinh đẹp của cô.