Chương 7

Ăn cơm xong, Chu Diệu nhanh nhẹn thuần thục thu thập chén đũa đi vào phòng bếp.

Ôŋ Duyệt sửng sốt một chút, chạy nhanh theo sau.

Cô thấy Chu Ɗiệu đem chén đũa bỏ vào một cái bồn gỗ, tiện tay cầm lấy xơ mướp khô treo trên tường, múc hai gáo nước lạnh chuẩn bị rửa chén.

“Từ từ.” Ôn Duyệt không nghĩ tới Chu Diệu sẽ chủ động rửa chén, thất thần hai giây mới lấy lại tinh thần, gọi anh lại, chỉ vào cái nồi sắt nói: “Trong nồi có nước ấm, dùng nước ấm rửa chén, sẽ rửa sạch hơn.”

Cô vừa rồi xào đồ ăn xong, nhớ tới lúc này nông thôn chắc là chưa có xà phòng rửa chén, cô rửa nồi rồi múc vài gáo nước đổ vào trong nồi, thêm củi vào bếp lò, dự định sẽ dùng nước ấm để rửa chén.

Không có xà phòng rửa chén, chỉ có thế dùng nước ấm rửa chén, mặc dù hơi bất tiện nhưng cũng chấp nhận được, dù sao đó cũng là đồ ăn cần phải đảm bảo sạch sẽ vệ sinh.

“Chậc.” Chu Ɗiệu ngẩng đầu mặt vô cảm nhìn cô, nhấp môi mỏng, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất có cảm giác áp bách, “Có cần phải phiền phức vậy không?”

Ôn Duyệt nhìn lại với đôi mắt sáng lấp lánh: “Vừa rồi anh đã đồng ý nghe theo lời tôi, chỉ có nước không rửa sạch được, bắt buộc phải dùng nước ấm.”

Chu Diệu: “.”

Được lắm, bây giờ đã bắt đầu dựa vào việc anh đồng ý nghe theo cô mà bắt đầu ra lệnh cho anh.

Anh đen mặt đổ nước trong chậu gỗ ra ngoài, lại đi múc nước ấm trong nồi.

Ôn Duyệt thấy thế mỉm cười, đi vào bếp nhìn qua.

Lửa trong bếp đã tắt, cô cầm bó cỏ khô, rút một que diêm định nhóm lửa nấu lại một nồi nước ấm, đem tất cả đồ đạc trong nhà rửa sạch.

Cỏ khô rất dễ châm lửa, nhưng vừa để vào một lúc thì đã tắt.

Ôn Duyệt nhăn mặt.

Sao lại thế này?

Cô lấy một que diêm khác, châm lửa cỏ khô lần nữa, nhét vào bếp vài giây sau lại tắt.

“……”

Nhóm lửa khó như vậy??

Trong lúc Ôn Duyệt đang bối rối, bên cạnh xuất hiện một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, lấy que diêm từ tay cô, dùng kẹp lấy một nửa cỏ khô đã cháy, không nói một lời châm lửa cỏ khô bỏ vào bếp, nắm chặt kẹp bới hai lần, cỏ khô đốt lên thành công.

Chu Diệu lại bỏ thêm một bó cỏ khô vào, sau đó thêm củi lửa.

Ánh sáng màu đỏ cam phản chiếu lên con ngươi đen bóng của Ôn Duyệt, đôi môi nhợt nhạt hơi giương lên, ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng.

“Cứ nhóm lửa như cô thì một trăm hộp que diêm cũng không đủ dùng.” Chu Diệu giọng điệu trào phúng.

Anh cúi người, l*иg ngực rộng lớn cách lưng Ôn Duyệt vài centimet, nhìn lướt qua, giống như đang ôm Ôn Duyệt ở trong ngực.

Hai người cách thật sự gần, ngửi được mùi bồ kết tươi mát trên người hắn, Ôn Duyệt không kiềm chế được đỏ mặt.

“Tôi muốn nấu nước rửa sạch tất cả đồ vật trong nhà.” Cô rũ mắt, lông mi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt, “Một lát nữa anh có thể giúp tôi đem những bàn ghế kia ra ngoài được không?”

Chu Diệu không chú ý tới vẻ mặt không thích hợp của cô, sau khi xác định lửa sẽ không tắt liền thẳng đứng lên. Nghe vậy, anh liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt nhìn qua cổ tay mảnh khảnh của cô một vòng, “được.”

Khi nước sôi, Ôn Duyệt thêm một ít nước lạnh rồi bưng ra ngoài.

Sau khi ra ngoài mới phát hiện tất cả bàn ghế trong phòng đã được Chu Diệu đem ra ngoài sân, trên mặt đất những phân của gia cầm bị anh dùng cây chổi quét tới trước cửa hai người nhà bên cạnh, dọn sạch sẽ một mảnh sân trước nhà.

Thời điểm này trời nắng nóng gay gắt, Chu Diệu tiện tay cởϊ áσ khoát màu xanh biển ra, lộ ra chiếc áσ ɭóŧ màu trắng bên trong.

Thời tiết oi bức, những giọt mồ hôi xuất hiện trên cơ thể hắn, làm ướt những cơ bắp màu mật ong, dưới ánh nắng hiện rõ những đường cong cơ bắp mạnh mẽ cuốn hút. Khi anh cử động, những cơ bắp trên cánh tay nổi lên, thể hiện sức mạnh rất lớn.

Khi khom lưng quần áo bị cuốn lên, lộ ra vòng eo rắn chắc, vai rộng, eo hẹp, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Dáng người này cộng thêm gương mặt điển trai, thật sự rất tuyệt, nếu hắn làm trong ngành giải trí, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền còn có hàng ngàn fan hâm mộ.

Ôn duyệt liếc nhìn một cái, lại nhìn thêm lần nữa.

Quả nhiên, tìm đàn ông nên tìm người đẹp trai, ít nhất có thể xem đến cảnh đẹp ý vui, tâm tình thoải mái. Giống như cô hiện tại, đã tha thứ việc vừa rồi bị hắn mắng đến phát khóc.

Ôn Duyệt mỉm cười đem chậu nước đặt ở bậc thang, cầm lấy giẻ lau thấm ướt trong nước ấm đặt trực tiếp trên mặt bàn, sau đó dùng sức lau.

Mặt bàn rất dơ, có lẽ là từ khi mang về nhà dùng đến bây giờ cũng chưa lau qua, còn có một lớp mỏng dầu phủ ở phía trên. Cô cố gắng hết sức nhưng chỉ làm sạch được một ít vết bẩn.

Chỉ trong chốc lát, trên trán đã đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Chu Diệu: “…… Cô đừng lau nữa, để tôi làm đi.”

Anh không muốn lại đi bệnh viện nột lần nữa.

“A?” Ôn Duyệt dừng lại, thở hổn hển, có chút ù tai: “Anh, anh nói cái gì, lặp lại lần nữa, tôi không nghe thấy.”

Chu Diệu lười nói chuyện, đi lên trực tiếp lấy giẻ lau trong tay cô, không hề ôn nhu mà đẩy người vào trong phòng: “Đi ra xa chút, đừng chặn đường.”

Thật phiền phức, với cái thân hình nhỏ bé đó thì có thể làm được gì?

Anh xụ mặt tay cầm giẻ lau tùy ý ở trên bàn lau hai cái, những vết bẩn cứng đầu mà Ôn Duyệt thấy đã giảm đi một nửa.

Cô kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, giọng nói mềm mại đến không ngờ: “Anh lau thật nhanh, tôi vừa nảy một chút cũng không lau sạch được, Chu Diệu, anh thật lợi hại!”

Chu Diệu nhếch môi, không phản ứng.

Ôn Duyệt nhìn anh làm việc chăm chỉ, nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm chổi vào phòng quét sạch tro bụi trên mặt đất, quay đầu lại giũ chăn trên giường.

Có chút mùi mốc.

Hiện tại giặt là không kịp rồi, trước lấy ra phơi nắng, ngày mai sẽ đem đi giặt!

Cô ôm chăn đi ra ngoài, phơi trên cái sào duy nhất không có quần áo trên đó, đập đập hai cái.