Chương 32

Những suy nghĩ kiều diễm của Ôn Ɗuyệt ngay lập tức biến mất vì những lời này.

Cô "a" một tiếng, bình tĩnh nói: “Tôi đem cái thùng gỗ kia đặt bên cạnh nhà xí rồi, tôi không thích đặt thứ này ở trong phòng.”

Mặc dù chỉ là đặt ở trong phòng vào buổi tối cũng không được.

Cảm giác nó rất bẩn, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Chu Diệu: “Vậy em nhớ mang theo đèn pin, bên kia không có đèn, cẩn thận đừng ngã vào đó.”

Ôn Duyệt: “…… Mời anh câm miệng.”

Bây giờ cô không còn tâm trạng thưởng thức thân hình hoàn mỹ của anh nữa, cô quay lại, lấy đèn pin từ trong phòng ra, bật đèn lên, vòng qua sân đi về phía nhà xí.

Lúc này ở nông thôn không có bồn cầu xả nước, đều là hố xí.

Có trời mới biết, lần đầu tiên Ôn Duyệt đi vệ sinh thì cảm xúc của cô gần như là suy sụp, đi xong trở về hận không thể lập tức nấu nước tắm rửa, đem cả bộ quần áo giày dép trên người toàn bộ cởi ra giặt sạch một trăm lần!.

Cuối cùng vẫn là lý trí thắng thế, cô rửa sạch tay nhiều thêm mấy lần.

Khi Ôn Duyệt quay trở về, phòng bếp đã tắt đèn.

Chu Diệu mặc áo ba lỗ màu trắng đứng ở cửa, nhìn thấy cô chạy vội trở về, nhăn chặt mày, thấp giọng dặn dò một câu: “Chạy nhanh như vậy làm gì, nếu bị vấp ngã thì em đừng có mà khóc.”

“Anh vẫn chưa đi ngủ à?” Ôn Duyệt làm bộ như không nghe thấy lời này.

Chu Diệu nhìn cô: “Chuẩn bị ngủ, chính là muốn nói với em, ngày mai tôi còn phải đi vào thành phố, chờ ngày mốt xong việc tôi sẽ có thời gian rảnh.”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt nhẹ giọng nói: “Anh còn rất bận.”

“Đúng vậy.” Chu Diệu khoanh tay trước ngực đáp, đợi vài giây không thấy cô trả lời, lại nhíu mày: “Em không muốn biết tôi đi thành phố làm gì à?”

Ôn Duyệt đi vào phòng, nghe vậy nhìn anh lộ ra nụ cười mỉa mai: “Liên quan gì đến tôi? Thế nào, anh còn muốn cho tôi quản anh à?”

Nói xong vào phòng "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Những lời này nghe có chút quen tai.

Chu Diệu suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra lần trước Ôn Duyệt có hỏi qua, anh chính là trả lời như vậy.

Anh cứng họng, sửng sốt một lát nhẹ nhàng cười một tiếng, sờ sờ mũi rồi đóng cửa.

Cô gái nhỏ này là đang ghi thù anh, rất tốt.

Chu Diệu một chút cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy cô có chút đáng yêu, tắt đèn lên giường, nhớ tới phản ứng của Ôn Duyệt không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười.

……

Ngày hôm sau là thứ bảy, Ôn Duyệt phơi chăn xong, cầm sách đi tìm Lý Niệm Thu.

Cô mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt mà Chu Diệu mua, chiếc thắt lưng mà be tôn lên vòng eo thon gọn của cô. Màu sắc này rất kén da, nếu da trắng thì sẽ trắng hơn, nhưng nếu là da đen hoặc vàng thì trông sẽ đen và vàng hơn.

Ôn Duyệt da thịt trắng nõn, mặc vào dưới ánh mặt trời lại càng trắng đến phát sáng.

Cô đến trước cửa sân Lý gia, vừa lúc nhìn thấy hai chị em xách theo một cái giỏ đi ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Hai người đang muốn đi đâu?”

Lý Niệm Thu cười cười: “Trong nhà hết củi, lên núi chặt một ít củi, nếu cậu có việc thì cứ vào nhà chờ tớ trở về.”

“Tớ đi chung với hai người!” Ôn Duyệt nhanh chóng quyết định.

Cô cũng muốn đi dạo một chút, nhưng đi một mình cảm thấy không được tự nhiên.

Mấy ngày nay Chu Diệu đều bận rộn mỗi ngày chạy vào thành phố.

Lý Niệm Thu hai mắt nhìn cô: “Trên núi cỏ dại nhiều, cậu đừng đi, lỡ như làm hỏng quần áo trên người thì sao, chiếc váy này cũng không rẻ đi?”

Ôn Duyệt không mấy quan tâm mà xua tay: “Không sao đâu, nếu hỏng thì vá lại là được.”

Thấy cô kiên trì, Lý Niệm Thu cũng không khuyên nữa.

Ba người dọc theo con đường nhỏ ven ruộng, một đường đi đến ngọn núi phía sau thôn.

Hồng Sơn thôn ba mặt núi vây quanh, núi này cũng không lớn lắm, có thể nhìn thấy gà rừng, thỏ hoang, các loại động vật nhỏ khác nhưng không có mấy con thú lớn như lợn rừng, ngọai trừ phải cẩn thận với rắn, côn trùng, chuột, kiến, còn lại tương đối an toàn.

Lý Niệm Thu đi trước mở đường, vung chiếc rìu trong tay gạt đám cỏ dại hai bên đường đi, thỉnh thoảng quay đầu chú ý Ôn Duyệt ở phía sau, nhắc nhở cô cẩn thận con đường dưới chân.

Đi được một lát thì vào trong rừng, hai chị em, một người nhặt cành cây khô rơi trên mặt đất, một người dùng rìu chặt mạnh mẽ, dứt khoát đốn những cành khô từ trên cây xuống.

Khu rừng một mảng xanh mướt, những chiếc lá rậm rạp phía trên che đi phần lớn ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại một vài tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá. Trong bụi cỏ còn có một số loại hoa nhỏ màu sắc đa dạng nhưng không biết tên tạo nên phong cảnh đặc biệt xinh đẹp.

Nếu không phải trong tay không có bảng vẽ và bút vẽ, Ôn Duyệt thật muốn vẽ lại cảnh này.

Cô ngắm cảnh một lát, cảm thấy toàn thân như được thăng hoa và thư giản.

Sau đó quay đầu lại giúp Lý Tưởng Đông nhặt những cành cây gãy trên mặt đất.

Hai chị em làm việc rất nhanh, so với Ôn Duyệt_một người vô dụng thì nhanh hơn nhiều.

Nhặt nửa ngày còn không bằng cô bé Lý Tưởng Đông, chỉ nhặt hai, ba lần đã được rất nhiều.

Dù vậy, cô bé vẫn cười vui vẻ, giọng nói thanh thúy: “Cảm ơn chị Ôn Duyệt, có chị giúp đỡ hôm nay em nhặt nhanh hơn nhiều so với trước kia.”

Ôn Duyệt cảm thấy ngượng ngùng: “Chị cũng không giúp được gì nhiều……”

Lý Tưởng Đông phản bác: “Rất nhiều nha!”

“Đủ rồi, trở về thôi.” Lý Niệm Thu bên kia cũng đã chặt xong, từ trong giỏ lấy ra dây thừng đem nhánh cây trên mặt đất bó lại, đặt ngang chúng trên miệng giỏ.

Ôn Duyệt nhìn thoáng qua, trực tiếp kinh ngạc.

Một bó cây lớn như vậy, so với Lý Niệm Thu còn lớn hơn!

Nhưng vẻ mặt của cô ấy trông thật nhẹ nhàng, giống như đồ vật phía sau không tồn tại.

Ôn Duyệt: “……”

Không thể không nói, ở thời đại này phụ nữ nông thôn thật sự rất mạnh mẽ.

Cô nhỏ giọng cảm thán, nhìn vào đống củi trên lưng Lý tưởng Đông, cô rất tự giác đi ở phía sau duỗi tay đỡ một chút. Đây là việc duy nhất mà cô có thể làm

Ba người trở về nhà.

Đi được nửa đường thì gặp Lý Hoa Hồng cõng giỏ.

Lý Niệm Thu dừng bước chân, nhỏ giọng nhắc nhở Ôn Duyệt: “Bác gái cậu ở phía trước.”

Ôn Duyệt từ phía sau đống củi thò đầu ra, sau đó rút về: “Mặc kệ bà ta, cứ coi như không nhìn thấy.”

Cô không muốn chào hỏi bà ta chút nào.

Lý Niệm Thu ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Hoa Hồng cũng nhìn thấy Ôn Duyệt đang tụt lại ở phía sau.

Bà ta nhăn mặt ngay lập tức, gương mặt vốn đã khắc nghiệt lại càng dữ tợn, lớn tiếng nhổ nước bọt sang bên cạnh mắng "đen đủi".