Chương 31

Thời gian trôi qua thật chậm.

Đo mất nhiều thời gian vậy sao?

Tay cô thật mềm.

Trên người cô có mùi hương kỳ lạ, xà phòng có thơm như vậy sao?

Trong đầu Chu Diệu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng thật sự nhịn không được mở miệng hỏi.

“Khụ, xong rồi.” Ôn Duyệt ngượng ngùng nhận ra điều này, đỏ mặt thu tay về, lui về sau mấy bước: “Anh có thể giúp tôi đem giỏ xách vào nhà không, nặng quá tôi nhấc không nổi.”

Chu Ɗiệu thở phào nhẹ nhỏm: “Được.”

Anh đi ra ngoài nhẹ nhàng xách giỏ vào trong phòng.

Ôn Duyệt cười tủm tỉm đi theo phía sau, “Trong nồi còn chút nước, chắc là đủ để anh tắm, tôi đi ngủ trước nhé?”

“Tôi quên nói, ngày mai tôi còn phải tiếp tục vào thành phố.” Chu Diệu nhìn cô, “Còn cần mang theo gì không.”

Ôn Duyệt tự hỏi hai giây: “Vở và bút chì?”

Cô cần phải vẽ bản phác thảo.

Chu Diệu gật đầu: “Được, nhớ rồi, đi ngủ đi.”

Ôn Duyệt chúc ngủ ngon, rồi đóng cửa lại.

Cô không có đi ngủ ngay, mà lấy vải dệt trong giỏ ra, làm vài động tác, suy nghĩ nên may quần áo gì.

Nếu không thì làm áo sơmi? Cũng không khó lắm.

Chu Diệu ngày thường cũng không xuống ruộng làm việc, mặc áo sơmi cũng không ảnh hưởng đến anh.

Ừm, vậy làm áo sơmi đi.

Ôn Duyệt vui vẻ quyết định, tắt đèn lên giường ngủ.

Mà ở bên kia, luôn luôn dính giường liền ngủ_Chu Diệu.

Hiếm thấy, mất ngủ.

Anh lăn qua lộn lại không ngủ được, hình ảnh Ôn Duyệt giúp anh đo chiều dài liên tục hiện lên trong đầu, cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên cơ thể anh.

Chu Diệu cảm thấy có gì đó không thuchs hợp.

Lại trở mình, cẩn thận suy nghĩ hai giây, cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp.

Nhất định là do lần đầu tiên có người muốn giúp anh may quần áo nên anh quá hưng phấn.

Đi đến cái kết luận này, tâm trạng không thích hợp của Chu Diệu cuối cùng cũng ổn định chút.

Thật tốt, ngày mai lại có thể khoe khoang với Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào.

Này cưới vợ cũng thật tốt.

Chu Diệu hài lòng, khóe miệng ngậm cười đi vào giấc ngủ.

Đời trước Ôn Duyệt thường xuyên sửa quần áo.

Quần áo mua về mặc không đến hai lần thì đã trở nên lỗi thời, cô lại tiếc không muốn vứt bỏ, vì vậy cô tự mình sửa lại một chút, kết quả sau khi sửa cũng không tệ lắm.

Nhưng may quần áo, thì đây là lần đầu tiên cô làm.

Bất quá may áo sơmi cũng không khó lắm, cô hẳn là có thể làm được.

Buổi sáng, Ôn Duyệt rời giường rửa mặt ăn sáng, giặt sạch những thứ cần giặt rồi đem chăn ra ngoài phơi nắng.

Chàng trai hôm qua đưa đồ đến nhà cô lại đến nữa, hôm nay cậu ta đến đưa cho cô vở, bút chì và thước cuộn. Rõ ràng những gì cô thuận miệng nói ngày hôm qua đều được Chu Diệu nhớ kỹ, không chỉ nhớ kỹ, mà còn bổ sung thêm.

Tâm trạng của Ôn Duyệt lập tức vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm tươi sáng, cô nói lời cảm ơn với chàng trai trẻ.

Cậu ta lại đỏ mặt xua xua tay: “Không, không cần khách khí như vậy.”

Sau khi tiễn chàng trai trẻ đi, Ôn Duyệt trước tiên là chuẩn bị đồ ăn buổi trưa, sau đó lấy vở và bút chì ra để vẽ bản phác thảo áo sơmi. Đời trước cô dù sao cũng là sinh viên mỹ thuật, với hai ba nét vẽ trên giấy cô đã vẽ ra hình dáng chung của áo sơmi.

May mắn là kiểu dáng của áo sơmi tương đối đơn giản, bằng không, không có máy may mà chỉ dựa vào khâu vá tay, Ôn Duyệt cảm thấy bản thân có lẽ không kiên trì được bao lâu liền sẽ từ bỏ.

Cô nhẹ giọng ngâm nga một giai điệu.

Cầm lấy kéo dựa theo trên bản vẽ phác thảo bắt đầu cắt vải dệt.

Mấy ngày nay Chu Diệu ngày nào cũng đi vào thành phố.

Buổi tối có đôi khi Ôn Duyệt sẽ chờ anh, có đôi khi cảm thấy buồn ngủ thì sẽ về phòng ngủ. Nhưng vẫn luôn để lại đèn phòng bếp và đồ ăn sẵn cho anh.

Hôm nay Chu Diệu trở về rất muộn.

Đẩy cửa sân ra, đèn phòng bếp vẫn còn sáng, nhưng cửa phòng Ôn Duyệt đóng chặt.

Anh nhẹ "chậc" một tiếng đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy cái nồi đã đậy kín, trong bếp vẫn còn vài tia lửa, anh bước tới mở nắp nhìn xem.

Bên trong có một đĩa cơm chiên nóng hổi, những hạt cơm vàng óng rõ ràng, trông rất ngon.

Chu Diệu quay đầu đi rửa tay, lấy ra đôi đũa, bưng cơm chiên lên bắt đầu ăn.

Cơm vẫn còn ấm, hơi ấm dường như truyền vào tận đáy lòng, làm cho anh cảm thấy cả người đều ấm áp.

Anh đem đĩa cơm chiên ăn đến sạch sẽ, không còn một hạt nào.

Sau đó dùng nước ấm rửa sạch sẽ chén đũa và đi tắm bằng nước lạnh

Gần đây thời tiết trở nên nóng hơn, anh không thích dùng nước nóng để tắm.

Chu Diệu vừa tắm rửa vừa suy nghĩ.

Hai ngày nữa lô hàng ở Thượng Hải có thể bán hết, đến lúc đó không cần mỗi ngày đều chạy vào thành phố. Có thể cùng Ôn Duyệt thương lượng một chút, tìm ngày lành tháng tốt đi lên trấn lấy giấy đăng ký kết hôn.

Đúng vậy, Chu Diệu bỗng nhiên nhớ tới hai người còn chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn!

Anh cảm thấy không an toàn lắm.

Vạn nhất Ôn Duyệt đột nhiên chạy mất anh biết đi chỗ nào nói lí đây?

Chu Diệu cởi trần bước ra khỏi phòng tắm nhỏ, khăn lông vắt trên vai đi đến cửa phòng bếp, duỗi tay định tắt đèn đi vào nhà.

Tay mới vừa sờ đến chốt mở, bên tai đột nhiên vang lên tiếng mở cửa "kẽo kẹt".

Ôn Duyệt xoa mắt nhập nhèm ngáp dài đi ra, híp mắt nhìn qua phòng bếp bên này.

Dưới ánh sánh ấm áp, cơ ngực và cơ bụng màu mật ong đung đưa trước mắt cô, đường nhân ngư ẩn hiện bên dưới dây lưng quần, nhìn thật chói mắt. Vai rộng eo thon, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, tràn đầy sức mạnh hoang dã.

Ôn Duyệt: “?”

Ôn Duyệt: “……”

Ôn Duyệt: “!!!”

Đây là cái gì?

Phúc lợi đêm khuya sao?

Ôn Duyệt trực tiếp thanh tỉnh.

Chu Diệu theo bản năng cầm lấy khăn lông đang vắt trên vai che ở trước người, theo động tác, cơ bắp trên cánh tay phồng lên và căng cứng.

Anh có chút ngượng ngùng.

Bên tai có chút đỏ bừng, thanh âm có chút khàn khàn: “Tôi đánh thức em sao?”

Như ẩn như hiện cảm giác càng trêu ngươi.

Cảm giác quen thuộc này……

Ôn Duyệt gian nan thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: “Không, tôi là muốn đi vệ sinh.”

Chu Diệu nhíu mày: “Trong phòng không phải có thùng nướ© ŧıểυ sao?”

"......."