Chương 33

Ôn Ɗuyệt giả vờ như không nghe thấy, quay mặt sang một bên.

Lý Hoa Hồng nhìn thấy càng tức giận: “Con khốn này càng ngày càng không có giáo dưỡng, nhìn thấy bác gái cũng không chào hỏi? Tao thấy cánh của mày thật sự cứng rồi đúng không?”

Bà ta nhìn thấy Ôn Duyệt liền nghĩ một ngàn đồng cùng ruộng đất đã bay đi, trong lòng tức giận chửi mắng như điên.

Tang Môn tinh! Ôn thần! Đồ phá của!

Ôn Duyệt như cũ không để ý tới.

Bây giờ Chu Diệu không có ở đây, cô không muốn xung đột trực tiếp cùng Lý Hoa Hồng, nếu không người chịu thiệt chắc chắn là cô!

Tuy nhiên, cô không muốn tìm phiền toái không có nghĩa là phiền toái sẽ không tìm tới cô.

Lý Hoa Hồng thấy Ôn Duyệt không để ý tới mình, cơn tức giận trong lòng càng lớn thêm.

Trong lúc bà ta đi ngang qua ba người bọn họ, Lý Hoa Hồng dùng thân hình chắc nịch của mình hung hăng đâm về phía Ôn Duyệt, nghe cô kêu lên một tiếng sau đó lăn xuống sườn dốc nhỏ bên cạnh, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ném xuống một câu: “Lớn đầu như vậy còn không biết đi đường.” Rồi nghênh ngang mà rời đi.

Hai chị em Lý Niệm Thu và Lý Tưởng Đông không ngờ rằng Lý Hoa Hồng sẽ đột nhiên đâm người, họ sửng sốt hai giây mới buông giỏ phía sau bay nhanh đi kéo người.

May mắn độ dốc của sườn dốc nhỏ bên cạnh không cao lắm.

Lý Niệm Thu lo lắng nhìn sang: “Ôn Duyệt! Cậu không sao chứ!?”

Ôn Duyệt hoàn toàn mơ hồ, lúc cuối đầu xuống, cô nhìn thấy chiếc váy trên người bị nhánh cây cào ra một vài vết rách, trên người cũng xuất hiện những vết xước nhưng không nhiều lắm, chỉ có cảm giác hơi đau đớn.

“Tớ không sao.” Ôn Duyệt trả lời.

Cô nghĩ mình cũng thật may mắn khi lăn xuống chỉ bị vài vết xước nhỏ.

Kết quả khi chuẩn bị đứng dậy mới cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân.

Đau thấu tim, đau đến mức làm cô toát mồ hôi lạnh.

“Chân bị thương sao?” Lý Niệm Thu đặt chiếc giỏ trên lưng xuống cẩn thận đi xuống sườn dốc, cau mày kéo bàn tay đang che mắt cá chân của Ôn Duyệt ra nhìn xem, “Có lẽ là bị trật rồi, còn còn có thể đi được hay không?”

Ôn Duyệt thử bước đi một bước, nước mắt rơi xuống: “Đau quá.”

“Tôi sẽ cõng cậu.” Lý Niệm Thu nhanh chóng quyết định, ngồi xổm xuống.

Ôn Duyệt trong mắt hàm chứa nước mắt, giọng nói mềm mại, do dự hai giây: “Cõng tớ sẽ rất khó đi lên?”

Giọng điệu của Lý Niệm Thu không cho phép có ý kiến: “Đi lên.”

Ôn Duyệt ngoan ngoãn nằm trên lưng Lý Niệm Thu.

Lý Niệm Thu nhẹ nhàng cõng cô lên, cẩn thận giữ chặt cành cây để lên dốc.

“Tưởng Đông em ở lại đây nhìn, chị đưa Ôn Duyệt trở về trước.” Lý Niệm Thu đi lên, sau đó dặn dò Lý Tưởng Đông một câu.

Cô bé gật gật đầu, lo lắng sốt ruột mà nhìn Ôn Duyệt, thực hiểu chuyện mà không nói thêm cái gì: “Em sẽ nhìn, chị mau đưa chị Ôn Duyệt trở về đi.”

Lý Niệm Thu ừ một tiếng, ổn định vững chắc cõng Ôn Duyệt đi về nhà họ Chu.

Về tới nhà, Lý Niệm Thu tiếp nhận chìa khóa trong tay Ôn Duyệt mở cửa ra, để cô ngồi trên ghế, đứng dậy hỏi: “Trong nhà có rượu thuốc không?”

Ôn Duyệt nhắc chân nhìn qua, lắc đầu hít một hơi: “Tớ không biết.”

Lý Niệm Thu nhíu mày: “Rượu thuốc ở nhà tớ đã dùng hết, để tớ đi hỏi những người khác một chút”

“Không cần đâu.” Ôn Duyệt ngăn cản Lý Niệm Thu, “Chân cũng không sưng, tớ nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi, không cần phiền phức như vậy. Tưởng Đông còn đợi cậu ở trên núi đó, cậu đi làm việc của mình trước đi.”

Lý Niệm Thu mím môi: “Thật không có việc gì?”

Ôn Duyệt gượng cười: “Ừ! Không sao đâu!”

“Được, đợi tớ xong việc lại qua đây.” Lý Niệm Thu đáp, cô còn rất nhiều chuyện phải làm, “Chân cậu tạm thời không thể đi lại, trễ một chút tớ sẽ mang cơm trưa lại đây cho cậu.”

Ôn Duyệt liên tục xua tay: “Tớ cũng không phải là dùng chân nấu cơm, không sao đâu, yên tâm, tớ không yếu đuối ngư vậy, chỉ một chút vết thương cũng không là gì cả.”

Lý Niệm Thu suy nghĩ cảm thấy cũng đúng.

Người nông thôn bị thương một chút thật sự cũng không có gì, nghỉ ngơi một thời gian là hết.

Lần trước cô đốn củi, ở trên đùi bị rạch một vết thương lớn, trở về cũng chỉ lau một ít lá thuốc, băng bó đơn giản rồi tiếp tục làm việc.

Các cô làm gì có tư cách khóc đòi, cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Được, sau khi làm xong việc tớ sẽ đến xem cậu.” Lý Niệm Thu nói rồi đi ra ngoài, “Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đó.”

Ôn Duyệt gật đầu đồng ý, nhìn Lý Niệm Thu đi ra khỏi sân.

Chờ bóng dáng đối phương biến mất trong tầm mắt, Ôn Duyệt nhảy lò cò một chân đi đóng cửa lại, nước mắt không kiềm được nữa, từ trong mắt rơi xuống thành từng mảng lớn..

Cô muốn về nhà.

Cô nhớ những người bạn thân của mình, nhớ điện thoại di động, nhớ máy tính, nhớ máy điều hòa.

Cô nhớ những người hàng xóm bình thường không có mâu thuẫn.

Nhớ ngôi nhà ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng tắm.

Cô chỉ là cứu người thôi, cũng không làm việc gì xấu đến mức không thể chấp nhận được?

Vì cái gì phải bị ném đến nơi đây?

Ôn Duyệt khóc nức nở.

Hu hu hu hu.





“Anh, trên đường cẩn thận, ngày mai gặp lại.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào vẫy tay chào Chu Diệu.

Ba người tách ra, Chu Diệu một mình bước trên con đường về nhà.

Hôm nay ánh trăng ẩn trong đám mây không lộ diện, trước mắt tối đen một mảnh.

Chùm sáng trong tay Chu Diệu là nguồn sáng duy nhất trong đêm. Anh đi nhanh, trong lòng suy đoán xem đêm nay Ôn Duyệt sẽ để lại món ăn khuya nào cho mình, khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ.

Đi đến bờ ruộng bên ngoài sân Chu gia, anh ngước mắt nhìn về phía trước, nụ cười trên mặt Chu Diệu lập tức cứng lại, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.

Sao lại thế này?

Hôm nay cho dù trong phòng có tối đi chăng nữa, nhưng tại sao phòng bếp cũng không có đèn?

Anh cau mày, bước chân nhanh hơn, đẩy cửa sân ra liếc mắt nhìn về phía bậc thang dưới mái hiên.

Không có người, ngủ rồi sao?

Chu Diệu không tin lắm, đi đến phòng bếp bật đèn nhìn xem, mặc kệ là trên thớt, tủ bát hay là trong nồi đều trống rỗng, cái gì cũng không có.

Được rồi, thật sự không có chuẩn bị đồ ăn.

Chu Diệu rất không vui, liếc mắt đi tới cửa phòng của Ôn Duyệt, mới phát hiện cửa phòng không khóa lại, để lại một khe hở.

Anh sửng sốt, tự hỏi có phải xảy ra chuyện gì không. Anh đi nhanh về phía trước, bước chân có chút vội vàng, nhưng động tác đẩy cửa lại rất nhẹ nhàng.

Trong phòng tối om.

Chu Diệu không có đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn vào bên trong.