Chương 30

Quả nhiên bắt gặp bóng dáng nhỏ xinh quen thuộc.

Lần này cô không ngồi ngẩn ngơ nữa, trong tay cầm sách, nương theo ánh sáng phát ra từ trong phòng và ánh trăng chiếu sáng trên đỉnh đầu để xem.

Nghe được động tĩnh, cô ngước mắt nhìn qua, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành hình trăng non, giọng nói mềm mại: “Anh về rồi à?”

Chu Diệu ừ một tiếng, trong đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười: “Để lại cho tôi cái gì?”

“Sủi cảo.” Ôn Duyệt buông quyển sách trên tay, “Nhân thịt heo rau cần.”

Chu Diệu nhướng mày, một tay xách chiếc giỏ phía sau lên: “Đồ cô muốn đều ở chỗ này, tự mình xem đi, tôi đi nấu sủi cảo, đói bụng.”

Ôn Duyệt hai mắt sáng lên: “Được.”

Cô đem ghế dọn về trong phòng, cất sách đi, bước chân nhảy nhót quay lại nghĩ đến việc mang giỏ vào nhà.

Dùng sức nhấc lên……

Không nhấc lên nổi!

Ôn Duyệt há hốc mồm, nặng như vậy?

Bên trong có cái gì a??

Cô nhìn vào bên trong giỏ.

Đập vào mắt chính là các loại vải đen, trắng và màu sậm, dài đến vài thước, đủ để may một vài bộ quần áo. Bên dưới vải dệt là những cuộn len sợi, trời ơi, có thật nhiều màu, ngoại trừ màu trắng, đen ở ngoài còn có màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá cây.

Ôn Duyệt "ríttt" một tiếng.

Nhiều như vậy, đủ để cô chơi hơn nửa năm đi?

Quá nặng nhấc không nổi, Ôn Duyệt dứt khoát từ bỏ, xoay người đi vào phòng bếp.

Chu Diệu cởϊ áσ khoác ra, bên trong như cũ là áo ba lỗ màu trắng.

Nếu không phải cô nhìn thấy bộ quần áo anh đã thay hôm qua khi giặt đồ, Ôn Duyệt khẳng định sẽ cho rằng anh ngày nào cũng tắm nhưng không thay đổi quần áo.

Trừ bỏ áo ba lỗ vẫn là áo ba lỗ.

Khác biệt duy nhất chính là áo khoác.

Lại nói tiếp, những cái áo khoác đó trông rất cũ kỹ, giống như là của thế hệ trước, Ôn Duyệt đoán có lẽ là quần áo của ông anh.

Anh xoay người lấy củi, chiếc áo ba lỗ theo động tác cuộn lên trên, lộ ra vòng eo săn chắc màu mật ong, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bụng rõ ràng chợt lóe qua, đặc biệt dễ thấy dưới ánh sáng của lửa.

Ôn Duyệt:!!!

Quả nhiên có cơ bụng!

Cô ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đi đến trước bếp: “Sao anh mua nhiều vải dệt và cuộn len sợi vậy?”

Chu Ɗiệu liếc nhìn cô một cái: “Cũng không đắt.”

Không đắt sao?

Ôn Duyệt không quá hiểu biết giá cả của thời đại này, "ồ" một tiếng, nhìn thấy nước trong nồi sôi, giúp đỡ đem tất cả sủi cảo bỏ vào trong nồi.

“Anh ăn khô hay là có nước?” Cô cầm chén hỏi.

Chu Diệu nhướng: “Loại nào ăn ngon?”

Ôn Duyệt suy nghĩ, nếu ăn khô thì phải làm nước chấm quá phiền phức: “Thôi, ăn có nước đi.”

Chu Diệu: “Đều được.”

Anh cầm lấy kẹp gắp than dập tắt lửa trong bếp, đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Duyệt.

Người sau đang giúp anh thêm gia vị.

Với những ngón tay trắng nõn, cô thuần thục thêm các gia vị trên bếp vào chén đảo đều.

Có lẽ do nhiệt độ lửa bếp quá cao, cô đã cởi một nút cài áo sơ mi ở cổ, từ vị trí này Chu Diệu có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng dưới cổ áo, làn da mịn màng trắng đến lóa mắt.

Chu Diệu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đột nhiên lùi về sau hai bước, eo đυ.ng vào tấm thớt nhỏ, "rầm" một tiếng rơi trên mặt đất.

Ôn Duyệt hoảng sợ quay đầu lại: “Anh làm gì thế!?”

Cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem chén trong tay quăng ra ngoài.

Chu Diệu ánh mắt né tránh, nhấp nhấp môi nói: “Không cẩn thận đυ.ng vào.”

“Vậy anh cũng thật không cẩn thận, nhặt thớt lên đi rửa đi.” Ôn Duyệt vớt sủi cảo đang nổi lơ lửng trong nồi ra, múc thêm chút nước, “Anh có thể ăn rồi, ăn xong nhớ rõ dùng nước ấm rửa chén.”

Chu Diệu sắc mặt hơi đỏ lên, ở dưới ánh đèn mờ nhạt không thấy rõ.

Anh rầu rĩ mà đồng ý, hiếm khi không phản đối, ngoan ngoãn nhặt thớt rơi trên mặt đất lên đem đi xả nước, thuận tiện rửa sạch tay rồi mới bưng sủi cảo để ở trên bếp lên ăn.

Ôn Duyệt nghi hoặc mà nhìn anh hai cái, đi theo rửa tay, lau khô rồi đi ra ngoài, móc ra cuộn len sợi trong giỏ, một lần nữa lại đi đến gần phòng bếp.

Tốc độ ăn cơm của Chu Diệu rất nhanh.

Ôn Duyệt tổng cộng để lại mười lăm cái sủi cảo, chỉ với thời gian vài phút, ăn đến sạch sẽ, canh cũng uống hết.

Trách không được anh có vóc dáng cao lớn như vậy.

Ôn Duyệt đưa ra khẳng định.

Cô cầm sợi len trong tay đối diện với Chu Diệu nói: “Chờ một lát rồi rửa chén, anh đứng thẳng lên cho tôi đo một chút.”

Đang chuẩn bị rửa chén Chu Diệu nâng mí mắt nhìn qua.

Trong nhà không có thước dây chuyên dụng để đo số đo cơ thể, Ôn Duyệt chỉ có thể dùng len sợi đơn giản đo lường một chút.

Ý cô là bảo Chu Diệu đứng thẳng, dang hai tay ra.

Chu Diệu không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô: “Làm cái gì?”

Ôn Duyệt đã đứng ở trước mặt anh, ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn còn không lớn bằng bàn tay anh, đúng lý hợp tình nói: “Tôi định học may quần áo, dùng anh để luyện tập trước, không được sao?”

Làm quần áo…… Cho anh?

Chu Diệu hầu kết lăn lăn, giả vờ không quan tâm: “Tùy cô.”

Ôn Duyệt: “Vậy anh dang tay ra, cho tôi đo một chút, quên bảo anh mua thước dây cho tôi, chỉ có thể lấy len sợi chắp vá dùng tạm.”

Chu Diệu duỗi thẳng hai cánh tay sang hai bên.

Ôn Duyệt nhón chân, nghiêm túc mà đo chiều dài.

Nhiệt độ da của người đàn ông hơi cao.

Anh chỉ một chiếc áo ba lỗ, diện tích da lộ ra bên ngoài lớn, Ôn Duyệt đã rất cẩn thận, nhưng đầu ngón tay vẫn có thể chạm vào cơ thể đối phương.

Hai người cách nhau rất gần, hơi nóng từ trên người đối phương ập vào trước mặt.

Ôn Duyệt bị luồng nhiệt khí này làm có chút đỏ mặt, nhìn đường nét cơ ngực, không nhịn được, làm bộ không cẩn thận đυ.ng tới, nhẹ nhàng chọc hai cái.

Ối, cứng quá.

Lúc trước là ai nói cơ ngực mềm? Gạt người! Rõ ràng là cứng!

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, lại chọc hai cái.

“…… Còn chưa đo xong?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn của Chu Diệu.

Anh cắn chặt hàm răng, cơ bắp trên người căng ra.

Ngẩng cằm nhìn chằm chằm bóng đèn trên đỉnh đầu, như muốn nhìn ra một bông hoa, nỗ lực xem nhẹ cảm giác ấm áp và mềm mại truyền đến trên người.