Chương 29

Chàng trai trẻ không nói nên lời trong giây lát.

“Chu Diệu bảo cậu mang đồ đến cho tôi?” Ôn Ɗuyệt nhẹ giọng hỏi.

Chàng trai trẻ như ở trong mộng mới tỉnh, nuốt nuốt nước miếng: “Đúng, đúng vậy, Diệu ca bảo tôi đem cái này cho chị, bên trong là đồ ăn Diệu ca mua.”

Cậu ta giơ chiếc túi trong có vẻ nặng trong tay lên.

Ôn Duyệt cười nói vui vẻ, nhận lấy đồ trong tay đối phương: “Cảm ơn, làm phiền cậu đi một chuyến.”

“Không...., không có gì.” Gương mặt của chàng trai trẻ bỗng đỏ lên, nói chuyện có chút lắp lắp.

Trời ơi, chị dâu cũng thật xinh đẹp.

Không hổ là Diệu ca, người không chỉ tài giỏi mà còn lấy được vợ xinh đẹp như vậy.

Cậu ta đỏ mặt: “Tôi đi trước đây, chị dâu, chị có chuyện gì cứ tới tìm tôi, nhà tôi ở trong thôn gần ruộng bắp kia, chắc chị cũng biết.”

Ôn Duyệt không nói chuyện, chỉ cười gật đầu.

Nhà ở gần ruộng bắp là chỗ nào?

Không biết, sao cũng được, trước gật đầu lại nói.

Ôn Duyệt cầm đồ trở về phòng bếp mở túi ra nhìn.

Bên trong có khoảng ba bốn cân thịt heo, một con cá đã được xử lý, dư lại đều là thức ăn chay, còn có rau cần.

Vừa lúc có thể làm sủi cảo nhân rau cần thịt heo!

Dọn dẹp vệ sinh một chút sau đó bắt đầu cán da sủi cảo, chuẩn bị làm nhân, buổi chiều sẽ dành thời gian đọc sách.

Ôn Duyệt lên kế hoạch thời gian rõ ràng.

-

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt liền tới buổi chiều.

Chu Diệu thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà.

Nhậm Nghiệp Lương kêu lên: “Anh, vẫn còn sớm, bây giờ chúng ta liền trở về hả?”

Chu Diệu nâng lên mí mắt nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác khoe khoang vô cớ: “Ừ, chị dâu chú bảo anh về sớm một chút, cô ấy còn ở nhà chờ anh.”

Đột nhiên bị đút một ngụm thức ăn chó Nhậm Nghiệp Lương: “……”

Nhìn anh nhướng mày, Nhậm Nghiệp Lương cười nói: “Cưới vợ rồi đúng là không giống như trước nha, trước kia kêu anh về sớm một chút, anh còn nói về sớm làm gì, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm.”

Chu Diệu chậc một tiếng, xoay cổ tay nói: “Tiểu tử ngươi gần đây ngứa da hả?”

Nhậm Nghiệp Lương lập tức giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng: “Anh, em sai rồi, về nhà, chúng ta bây giờ liền về nhà, không thể để cho chị dâu đợi lâu được.”

Ở bên cạnh, Phương Thạch Đào vui vẻ cười lớn, thành thật dọn dẹp đồ vật trước mặt.

“Đúng rồi, anh, ông chủ Tôn nói ngài mai bọn họ sẽ đi Thủ Đô.” Nhậm Nghiệp Lương câu được câu không dọn dẹp, “Chúng ta có cần đồ vật gì không?”

Chu Diệu rũ mắt suy nghĩ một lát: “Không cần, về sau lại nói.”

Anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở Thủ Đô như thế nào.

Nhậm Nghiệp Lương luôn nghe theo anh, nghe vậy gật gật đầu, vẻ mặt đầy mong đợi: “Được, anh, anh nghĩ khi nào chúng ta có thể đi Thượng Hải hoặc Thủ Đô xem thử?”

Chu Diệu hiện tại đối với đề tài này không có hứng thú, liếc anh ta một cái, “Thế nào, bây giờ chú có tiền à?”

Nhậm Nghiệp Lương cười ha ha: “Tích cóp được chút.”

"Để nói sau đi.” Chu Diệu không tỏ ý kiến mà hừ một tiếng.

Ba người lên đường về nhà.

Đi xe về huyện thành mất hai tiếng rưỡi, khi đến huyện thành thì sắc trời đã tối hẳn. Lúc này ở huyện thành cũng không có xe ba bánh, chỉ có thể đi bộ về nhà.

Chu Diệu vừa ra khỏi nhà ga với Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào, đi về phía trước được hai phút thì giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên phía sau bọn họ.

“Tiểu Diệu? Là tiểu Diệu sao?”

Chu Diệu theo bản năng quay đầu nhìn lại, đối diện với tầm mắt của người đàn ông trung niên, anh nhăn mày, dừng lại, biểu tình nhàn nhạt:

“Chú Trần? Chú không phải đang ở Thượng Hải sao, trở về khi nào.”

“Chú vừa nhìn bóng dáng cảm thấy giống, không nghĩ tới thật là cháu.” Trần Ngũ Minh cười đi tới, “Trở về thăm người thân, hôm qua mới đến, đang định hai ngày nữa vào trong thôn tìm cháu, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cháu.”

Chu Diệu tươi cười có lệ: “Chú Trần tìm tôi có chuyện gì?”

Sắc trời quá tối, đèn ở hai bên đường phố cũng không sáng lắm.

Trần Ngũ Minh không nhận ra vẻ mặt của người thanh niên đối diện có gì không ổn, cười ha hả mà nói: “Không phải là nghe nói cháu kết hôn sao, vợ cháu nhà người ở đâu? Là người nhà đó sao?”

“Ừ, đúng vậy.” Chu Diệu lời ít mà ý nhiều.

Trần Ngũ Minh cảm khái nói: “Sau khi thành gia thì nên lập nghiệp…… Hôm nay thời gian quá muộn, mấy ngày sau lại có việc bận, cuối tuần sau, thứ ba tuần sau chú đến Hồng Sơn thôn tìm cháu nói chuyện! Bây giờ còn có chút chuyện, chú đi trước đây!”

Chu Diệu mày nhăn càng chặt, muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến tính tình của đối phương cự tuyệt cũng vô dụng, chỉ có thể kiềm chế bực bội trong lòng nói: “Chú Trần, thứ ba tuần sau chú đến nhà lão Phương đi, tôi ở nhà lão Phương chờ chú.”

Nhậm Nghiệp Lương ở một bên chen vào nói: “Đúng vậy, đến lúc đó cháu và lão Phương mua chút rượu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.”

Trần Ngũ Minh rõ ràng rất cao hứng, liên tục đồng ý: “Được!

Trần Ngũ Minh vô cùng cao hứng mà rời đi.

Nhậm Nghiệp Lương cẩn thận liếc mắt nhìn Chu Diệu.

Dưới ánh đèn mờ nhạt.

Khuôn mặt của Chu Diệu ẩn trong bóng tối ánh sáng không thể chiếu tới, môi mỏng mím thành một đường thẳng, gương mặt lạnh lẽo, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi.

“Anh, anh không sao chứ.” Nhậm Nghiệp Lương rất cẩn thận mà hỏi.

Chu Diệu: “Không có việc gì, về nhà.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào lúc này không dám nói lời nào, thành thành thật thật đi theo phía sau Chu Diệu.

Hôm nay ánh trăng to lại tròn, phát ra ánh sáng sáng ngời, chiếu sáng con đường về nhà của bọn họ. Tâm trạng không tốt, nghẹn khuất, bước chân của Chu Diệu còn nhanh hơn so với buổi sáng.

Hơn một giờ sau, ba người trở lại Hồng Sơn thôn, tách ra trên con đường nhỏ ven ruộng ở trong thôn, rồi ai về nhà nấy.

Chu Diệu đi trên bờ ruộng, xa xa nhìn thấy ánh đèn trong sân nhà mình.

Tâm trạng vừa rồi đặc biệt bực bội đột nhiên tốt lên rất nhiều, lông mày nhíu chặt hơi buông lỏng một chút, bước chân lại nhanh hơn.

“Kẽo kẹt ——”

Anh đẩy cửa sân ra, theo bản năng nhìn về trước cửa phòng.