Chương 28

Ôn Ḍuyệt đem tóc dài buộc ở sau đầu, thoải mái tắm rửa xong mặc quần áo mới vào.

Áo sơmi có chút dài, cô cuốn lên hai vòng rồi buộc ở ngang eo.

Đây cách mặc từng được ưa chuộng ở đời sau, làm cho dáng người nhìn qua thon gọn hơn, đôi chân dài hơn.

Ôn Duyệt vắt khô khăn lông đi ra ngoài: “Tôi tắm xong rồi.”

“Tắm xong liền……” Chu Diệu nâng mí mắt nhìn qua, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng không nói ra được, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia kinh ngạc khó phát hiện.

Cô gái nhỏ cười đến mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều mà đứng ở dưới ánh đèn, sợi tóc đều phát sáng.

Thấy Chu Diệu nhìn chằm chằm chính mình, Ôn Duyệt đến trước mặt anh thoải mái hào phóng xoay một vòng, ánh mắt tràn đầy vui vẻ nhìn anh hỏi đùa: “Thế nào, có đẹp không?”

Cô tuy rằng gầy, nhưng chỗ nên có thịt thì một chút cũng không thiếu.

Vừa mới tắm xong, hơi nóng và mùi hương xà phòng trên người cô ập vào trước mặt anh.

Chu Diệu bị luồng khí nóng này làm cho hơi căng thẳng, cơ bắp không tự giác căng lên, đôi mắt đen láy đảo quanh một lúc mới không tự nhiên mà mở miệng: “…… Cũng được.”

Anh sờ sờ chóp mũi, “Cô mặc như vậy, nhìn rất mới mẻ độc đáo.”

“Đẹp phải không?.” Ôn Duyệt đôi mắt sáng lấp lánh, biểu tình nhỏ có chút khoe khoang, “Được rồi, tôi đi ngủ đây, anh tắm xong cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon nha.”

Cô vẫy vẫy tay, ngáp dài đi vào trong phòng.

Chu Diệu thấp giọng nói câu ngủ ngon, đứng tại chỗ một lát, xoay người lấy ra thùng gỗ, lười đến múc nước ấm, trực tiếp xách thùng nước lạnh vào phòng tắm nhỏ.

……

Hôm sau, Chu Diệu dậy thật sớm.

Ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn đen nhánh như mực, ánh trăng vẫn còn nhẹ nhàng treo trên ngọn cây.

Trên mặt anh lộ rõ vẻ buồn ngủ, ngồi ở trên giường ngáp một cái, híp mắt cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, xuống giường bật đèn, đẩy cửa ra đi vào phòng bếp.

Rửa mặt xong ngồi xuống trước bếp, cầm lấy cỏ khô nhóm lửa nhét vào bếp.

Ngọn lửa màu đỏ cam nhảy lên và lan nhanh trong con ngươi tối tăm.

Ánh lửa chiếu vào mặt anh, nhiệt độ bắt đầu lên cao.

Chu Diệu uể oải mà cầm lấy một bó củi đốt, cảm thấy mình giống như một tên ngốc dậy sớm như vậy chỉ vì ăn một bữa cơm sáng.

Nghĩ là nghĩ như vậy, anh vẫn đem củi trong tay ném vào bếp, đứng dậy lấy ra canh gà còn thừa tối hôm qua bỏ vào trong nồi, thêm nước.

Khi nước sôi, anh cho mì vào nấu mềm sau đó vớt ra chén rồi múc thêm canh gà vào.

Mùi hương này, Chu Diệu lập tức thanh tỉnh.

Anh rửa sạch tay, hai ba miếng đã ăn xong mì sợi. Tính khí dậy sớm tan thành mây khói, tâm tình rất tốt dùng nước ấm rửa xong chén đũa.

Vừa rửa xong, Chu Diệu liền dừng động tác.

Hiện tại cô gái lắm chuyện trong nhà vẫn chưa tỉnh, anh tại sao phải rửa tay, còn dùng nước ấm rửa chén!?

Chu Diệu cảm thấy đầu mình có gì đó không ổn, cất chén đũa vào tủ bát, sau đó giống như bị thứ gì đuổi theo nhanh chóng tắt đèn đóng cửa rời khỏi sân, hòa vào trong màn đem đen kịt.

Trong tay anh cầm đèn pin, vô cùng lo lắng mà đi đến cửa thôn.

Hai bóng người một cao một thấp đứng ở cửa thôn.

Nhậm Nghiệp Lương buồn bực mà nhìn Chu Diệu: “Anh, anh đi nhanh như vậy làm gì, bị chó rượt à?”

Chu Diệu xụ mặt liếc nhìn anh ta một cái: “Không phải việc của chú, đi thôi.”

Nhậm Nghiệp Lương bị dỗi cũng không tức giận, giơ tay ôm lấy Phương Thạch Đào trầm mặc ít nói, vươn cổ hi hi ha ha nói chuyện với Chu Diệu.

Ba người dọc theo con đường gập ghềnh ở cửa thôn đi về phía trước.

Hồng Sơn thôn bọn họ nằm ở giữa thị trấn và huyện thành, mất một khoảng thời gian như nhau để đi đến hai bên. Bất quá huyện thành có nhiều xe hơn, cho nên lần nào bọn họ cũng đi bộ đến huyện thành, chỉ mất hơn một giờ đồng hồ.

Lúc đến huyện thành, sắc trời cũng mới tờ mờ sáng, Chu Diệu ngựa quen đường cũ đi đến một tiệm bán thịt heo, mua mấy cân thịt heo.

“Đợi chút nữa tiểu Hà sẽ đến lấy, bảo cậu ta mang đến nhà tôi.” Chu Diệu nhìn ông chủ nói.

Ông chủ lưu loát mà cắt thịt, sảng khoái đồng ý: “Được rồi, yên tâm đi.”

Ông chủ rõ ràng có quen biết Chu Diệu, giọng điệu nói chuyện rất quen thuộc.

“Anh, mua cho chị dâu à.” Nhậm Nghiệp Lương đầu thò qua cợt nhả nói.

Chu Diệu liếc nhìn anh một cái, “Đừng nói mấy lời vô nghĩa.”

Nhậm Nghiệp Lương: “Anh và chị dâu tình cảm thật tốt, lão Phương cậu nói đúng không?”

Phương Thạch Đào khờ khạo gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Chu Diệu lười đến để ý đến hai người bọn họ, quay người đi về nhà ga huyện thành, bắt chuyến xe đi đến thành phố.

-

Khi Ôn Duyệt tỉnh lại bên ngoài trời đã sáng rồi.

Hiếm khi hôm nay không nghe thấy tiếng gà gáy, ngủ thật sự thoải mái, tinh thần sảng khoái.

Cô mang giày đi ra ngoài, lấy chìa khóa Chu Diệu để ở cửa sổ, mở cửa phòng bếp múc nước đánh răng rửa mặt. Thuận tiện nhìn xem canh gà tối qua dư lại còn không.

Ồ, không còn nữa.

Vậy đơn giản nấu hai quả trứng ăn.

Ôn Duyệt đứng ở dưới mái hiên ngoài phòng bếp đánh răng, vô ý thức lặp lại động tác trong tay, suy nghĩ bay đi ra ngoài.

Hôm nay thời tiết thực tốt, cơm nước xong đem chăn trong phòng cô và Chu Diệu ra ngoài phơi, sau đó đi làm bánh bao và sủi cảo cho buổi trưa và buổi tối ăn.

…… Từ từ, trong nhà không có thịt.

Cô đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua thịt đều làm thành thịt kho tàu, trong nhà không còn thịt!

Vậy chỉ có thể ăn mì tự làm thôi.

Ôn Xuyệt phun ra bọt biển trong miệng, súc miệng.

Vừa mới đem chăn trong phòng phơi trên giá áo, ngoài sân liền truyền đến âm thanh chàng trai trẻ : “Chị dâu, chị dâu, chị có ở nhà không?”

Ôn Duyệt: “?”

Là kêu cô sao?

Không chắc chắn, lại nghe một chút.

“Chị dâu!” Chàng trai trẻ vỗ vỗ cửa sân, lớn tiếng hô to: “Chị dâu, là Diệu ca bảo tôi mang đồ lại đây.”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, giương giọng đáp lại: “Tới đây.”

Cô vỗ vỗ chăn đi vào sân mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Có một chàng trai trẻ đang đứng ngoài sân, ngoại hình bình thường, trên mặt tươi cười xán lạn.

Tầm mắt cậu ta dừng ở trên người Ôn Duyệt, tươi cười cứng đờ, trong mắt tràn đầy kinh diễm.

Cô gái trước mặt mặc áo sơ mi trắng, tóc được buộc ra sau đầu, vài sợi tóc rơi xuống bên tay nhẹ nhàng đong đưa. Đôi mắt cô cong cong, đồng tử sáng ngời, khóe môi nở một nụ cười, trông rất dịu dàng xinh đẹp.