Không chỉ có mặt lớn…… Mà da còn dày……
Ôn Hiểu Ngọc cảm giác như bị sét đánh, nước mắt trào ra, giọng điệu nức nở: “Chu Diệu! Anh làm sao có thể nói tôi như vậy, dù sao tôi cũng là con gái.”
Chu Diệu lạnh lùng nói: “Đúng vậy, nếu cô không phải con gái, tôi đã sớm động thủ, còn đứng đây nói dông dài với cô làm gì lãng phí nước miếng của tôi.”
Anh mặc áo khoác màu xanh đậm, bên trong là áo ba lỗ màu trắng.
Áo ba lỗ bị căng lên bởi những đường cơ bắp hiện lên rõ ràng, ống tay áo cuốn lên lộ ra hai cánh tay màu lúa mạch với những đường gân xanh nổi lên, tràn đầy sức mạnh bùng nổ. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng lười biếng mà buông thõng ở bên người, có thể tưởng tượng được sẽ như thế nào khi nắm chặt thành nắm đấm.
Khẳng định rất có lực sát thương.
Trong lúc nhất thời Ôn Hiểu Ngọc không biết nên nói cái gì, chỉ có nước mắt lạch cạch rơi xuống, khóc đến đáng thương.
Chu Diệu nhìn một cái liền cảm thấy phiền, “Cô cứ việc khóc của cô, đừng chắn đường tôi.”
Ôn Hiểu Ngọc: “……”
Chết tiệt, ai lấy được loại người đàn ông như thế này quả thật là xui xẻo tám đời!
Sau đó cô ta nhớ tới Ôn Duyệt đã gả cho Chu Diệu, lại nghĩ đến buổi sáng Chu Diệu cường thế đến cửa đòi lại tiền và ruộng đất cho Ôn Ɗuyệt, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Người đàn ông này tại sao lại phân biệt đối xử như vậy, dựa vào cái gì chứ!
Quá tức giận, cô ta không bằng Ôn Duyệt ở điểm nào??
Ôn Hiểu Ngọc cảm thấy thật ấm ức, nước mắt cũng không lau sạch, thật vất vả mới khống chế được, vừa ngước mắt lên, trước mắt cô ta không còn ai nữa, người đã sớm đi mất rồi!
“……”
Đồ đàn ông không có mắt, chờ cô ta thi đậu đại học rồi hối hận đi!
Ôn Hiểu Ngọc cắn môi oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Diệu, không cam lòng mà đi về nhà.
Chu Diệu về đến nhà phát hiện Ôn Duyệt mang một cái ghế ra ngồi ở dưới mái hiên đọc sách.
Cô dựa lưng vào ghế, hơi hơi cúi đầu, sợi tóc hai bên sườn mặt buông xuống giữa không trung, nhìn ở góc độ này có thể làm nổi bậc sống mũi cao và thẳng của cô, điềm tĩnh lại xinh đẹp.
Chu Diệu nhìn vài lần.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, Ôn Duyệt từ trong biển tri thức lấy lại tinh thần, nhìn về phía thân ảnh cao lớn ở cửa sân, ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh về rồi à! Thế nào, bọn họ có thích ăn không?”
“Ừ.” Chu Diệu đáp, liếc nhìn sách trong tay cô, “Mượn sách được rồi?”
Ôn Duyệt dùng sức gật đầu, nói cười vui vẻ: “Đúng vậy, Niệm Thu thật sự rất tốt, còn cho tôi mượn toàn bộ ghi chú mà cô đã viết.”
Chu Diệu: “?”
Anh nhìn chằm chằm gương mặt đang cười của Ôn Duyệt hỏi: “Ở trong mắt cô còn có người không tốt sao?”
Ôn Duyệt kỳ quái mà nhìn anh: “Đương nhiên là có.”
Bác cả và bác gái đều không phải là người tốt!
“Thịt đã đưa rồi sao, bạn của anh nói như thế nào?” Cô hỏi.
Chu Diệu nghĩ đến những lời khoe khoang mà mình nói, giơ tay sờ sờ chóp mũi: “Bọn họ nói ăn rất ngon.”
Nhận được sự khẳng định, đôi mắt Ôn Duyệt lại cong lên, giọng nói ngọt ngào mang theo tiếng cười: “Vậy lần sau nếu rảnh mời bọn họ đến nhà ăn cơm.”
“Có thời gian lại nói.” Chu Diệu trả lời, nói tiếp: “Cô tiếp tục đọc sách đi, tôi đi đốn củi, củi trong nhà đã hết rồi.”
Ôn Duyệt đồng ý: “Được.”
Chu Diệu đi vào phòng bếp cầm rìu đốn củi ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Chu Diệu cõng một bó củi lớn trở về ném ở trong sân, lấy ra băng ghế nhỏ trong phòng bếp ngồi xuống, sắp xếp đống củi lộn xộn thành từng bó.
Quá nóng, anh cởϊ áσ khoác màu xanh đậm ra tiện tay đặt ở một bên, mồ hôi theo gương mặt một đường rơi xuống, đi ngang qua hầu kết nhô lên tiếp tục xuống phía dưới, cuối cùng bị áo ba lỗ màu trắng hấp thu.
Chiếc áo ba lỗ bị ướt dính sát vào cơ thể, phác họa ra hình dáng cơ ngực rõ ràng. Hai tay anh nắm lấy một nhánh cây so với cánh tay Ôn Duyệt còn to hơn, dùng một chút sức, gân cơ trên cánh tay nổi lên, đem nhánh cây trong tay bẻ gãy.
Tiếng răng rắc không ngừng vang lên bên tai cô, Ôn Duyệt không nhịn được ngước mắt nhìn qua, lập tức đã bị dáng người của Chu Diệu hấp dẫn tầm mắt.
Thân hình của người đàn ông này thật sự quá đẹp.
Ôn Duyệt liên tục liếc nhìn mấy lần, trước khi Chu Diệu phát hiện ra, cô đỏ mặt thu hồi tầm mắt, ánh mắt lóe lên.
Không biết có cơ hội sờ thử một chút hay không, sống hơn hai mươi năm, cô còn không biết cơ bụng sờ lên sẽ có cảm giác gì.
Chu Diệu nhanh chóng sắp xếp củi trước mặt, mang từng bó củi vào phòng bếp, sau đó treo hai cái thùng lên đòn gánh đi ra ngoài gánh nước.
Sau ba, bốn chuyến đi, lu nước đã được đổ đầy.
Chiếc áo ba lỗ màu trắng trên người anh cũng không khô, sau khi gánh nước xong, anh dọn dẹp sân trước nhà bọn họ, toàn bộ phân gia cầm trên mặt đất đều bị anh quét đến trước cửa hai nhà kia.
“Tôi đi thu chăn vào?” Chu Diệu nhìn khăn trải giường đang phơi trong sân.
“A? Chờ lát nữa tôi sẽ thu.”
Nói hai lần Ôn Duyệt mới nghe thấy.
“Được.” Chu Diệu đáp.
Ôn Duyệt thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, cất sách, đứng dậy đem khăn trải giường thu vào trong phòng, tiếp theo đi vào phòng bếp.
Lúc này cô đang hầm canh gà trên bếp, đến giờ ăn cơm là có thể uống được.
Chu Diệu: “Đúng rồi, ngày mai tôi phải đi một chuyến vào thành phố, cô có muốn tôi mang hay mua cái gì về không?”
“Để tôi suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho anh.” Ôn Duyệt chớp chớp mắt.
Chu Diệu ừ một tiếng.
Ôn Duyệt đã thành thạo trong việc xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Đem gà chặt thành hai nửa, một nửa dùng để hầm canh, một nửa còn lại để nấu cùng khoai tây.
Cô bận rộn, hình dáng nhỏ xinh di chuyển qua lại trong bếp.
Chu Diệu chuyện nên làm đều làm xong, liền ngồi ở trước bếp nhìn.
Sau khi bà nội qua đời, anh ở nhà chỉ có một mình.
Một người nhóm lửa nấu cơm, một người ăn cơm.
Một người thật sự quá cô đơn, cho nên anh thường xuyên sẽ mang theo đồ ăn chạy đến nhà Phương Thạch Đào ăn cơm, ăn xong trở về đối mặt với căn nhà tối tăm, chỉ có một mình.
Cho đến lúc này, Chu Diệu mới nhận ra lợi ích của việc kết hôn.
Cuối cùng anh không còn cô đơn nữa.
“Chu Diệu?” Ôn Duyệt đề cao âm lượng, quay đầu ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông, oán trách nói: “Anh đang nghĩ cái gì vậy, tôi kêu anh nhóm lửa, tôi đã kêu mấy lần rồi!”
Vẻ bối rối trong mắt Chu Diệu dần biến mất, cầm lấy cỏ khô bên cạnh lười biếng đáp: “Tôi biết rồi.”