Chương 27

Ôn Duyệt: “Nồi phía sau hầm canh, muốn lửa lớn chút.”

Chu Diệu trong mắt mang ý cười, kéo dài giọng nói: “Được, được, lửa lớn.”

Anh châm lửa cỏ khô, rồi nhét thêm hai bó củi vào vị trí nồi phía sau.

Lửa bùng cháy dữ dội.

Ôn Duyệt rửa sạch khoai tây, gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng: “Đúng rồi, nếu có thể ngày mai anh giúp tôi mang về kim, chỉ, vải dệt, hoặc là len sợi đều được.”

“Về phần đồ ăn thì anh có thể mua thịt bò hoặc là thịt heo cũng được, tôi muốn làm sủi cảo.”

Lúc này không có di động hay máy tính, phương tiện giải trí cũng không có, thật sự rất nhàm chán.

Ôn Duyệt cũng không muốn mỗi ngày đều cầm sách đọc.

Mua vải dệt, len sợi trở về, cô còn có thể làm chút đồ thủ công để gϊếŧ thời gian.

“Được, cô muốn màu gì?” Chu Diệu gật gật đầu.

Ôn Duyệt: “Màu đen hoặc là màu trắng đi, đúng rồi, nhất định phải mua vải bông!”

Nghe nói lúc này rất thịnh hành ‘ sợi tổng hợp ’, nhưng loại vải này mặc vào mùa hè không thoáng khí, không thoải mái.

Chu Diệu cũng không hỏi tại sao, nhướng mày đồng ý: “Được.”

Canh gà chuyển sang lửa nhỏ hầm từ từ, Ôn Duyệt bắt đầu chuẩn bị khoai tây hầm gà.

Không có nồi cơm điện thật sự bất tiện, hai cái nồi căn bản không đủ, cơm cũng không có chỗ nấu.

Chỉ có thể nấu đồ ăn trước, làm xong lại đi nấu cơm.

Trong phòng bếp, mùi thơm của canh gà lan tỏa, không lâu sau, mùi thơm của gà hầm khoai tây cũng truyền ra, hai mùi hương khác nhau đan xen lan tỏa ra bên ngoài.

Tới gần giờ cơm, những người làm ruộng trở về đi ngang qua nhà họ Chu, ngửi được mùi thơm bên trong có chút đi không nổi.

“Là mùi gì a sao lại thơm vậy.”

“Chắc là đang hầm gà đó, mùi thơm này, khẳng định là hầm gà!”

“Ăn ngon như vậy sao?”

“Khẳng định là tiểu tử Chu Diệu kia, trong tay hắn có tiền, mỗi ngày đều ăn gà cũng được! Một ngàn đồng đó, muốn ăn gì cũng được!”

Mọi người châu đầu ghé tai thảo luận, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ.

Nhưng cũng có người khinh thường cười nhạo.

“Tên tiểu tử Chu Diệu này, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, theo tôi thấy, một ngàn đồng này sẽ sớm bị tiêu hết!”

“Hắn chính là may mắn có được một người cha tốt, nếu không đã sớm chết đói!”

“Đúng vậy, chờ xem, dựa theo đức hạnh này của hắn, không bao lâu nữa sẽ trở thành kẻ nghèo hèn……”

“……”

“……”

Ôn Duyệt đem nước rửa nồi đổ ra bên ngoài, thấy ngoài sân có nhiều người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà bọn họ, sửng sốt: “Chu diệu, những người này đứng ở ngoài sân nhà chúng ta làm gì vậy?”

Chu Diệu nhướng mày nghi hoặc mà ừ một tiếng, đứng dậy đi hai bước tới cửa nhìn xem.

“Không cần quan tâm, những người này chính là rảnh rỗi.”

Anh không chút quan tâm thu hồi tầm mắt, đôi tay cắm ở trong túi quay trở lại bình tĩnh ngồi ở trên ghế.

“Ồ được.” Nghe anh nói như vậy, Ôn Duyệt cũng mặc kệ, tiếp tục nấu cơm.

Chờ cách vách phát ra âm thanh "rầm rầm" của đồ vật ngã đổ, cơm trong nồi cũng đã chín.

Ôn Duyệt đem nồi canh gà đang hầm bằng lửa nhỏ múc vào bát, sai sử Chu Diệu mang đi, hai người nhanh chóng dọn bàn ăn cơm.

Sau khi mọi thứ đã dọn xong, không cần Ôn Duyệt nhắc nhở, Chu Diệu rất tự giác mà đi phòng bếp rửa tay, dùng khăn lông treo ở dưới mái hiên lau khô vết nước trên tay, về phòng ngồi xuống.

Ôn Duyệt cười nói vui vẻ: “Biết trước khi ăn cơm phải rửa tay, yêu thích sạch sẽ!”

Chu Diệu có lệ cười cười, “Đều là cô dạy tốt.”

Ôn Duyệt dựng lên ngón tay cái: “Chu Diệu đồng chí, tiếp tục duy trì nha, tổ chức đánh giá cao anh.”

Chu Diệu không nói chuyện, cầm lấy muỗng sắt múc hai chén canh, đem một chén đẩy đến cho Ôn Duyệt, ngữ khí không chút để ý: “Ăn cơm cũng không lấp được miệng cô.”

Canh gà thực tươi ngon, khoai tây hầm gà cũng phi thường mỹ vị.

Khoai tây hấp thu nước canh mềm mại ngon miệng, thịt gà mềm nhưng vẫn giữ được độ đàn hồi, một chút cũng không khô. Cả hai món ăn đều rất phù hợp ăn chung với cơm, Chu Diệu ước chừng ăn hai chén cơm lớn.

Ngay cả Ôn Duyệt cũng ăn một chén.

Món khoai tây hầm gà đã ăn hết sạch sẽ, canh gà còn thừa lại một chút.

Ôn Duyệt sờ sờ bụng nhỏ hơi nhô lên, che miệng ợ lên một cái: “Canh gà này có thể giữ lại sáng mai nấu mì ăn, ngày mai nếu anh thức dậy sớm thì tự mình nấu ăn, ăn xong rồi đi.”

Cô không thể dậy sớm như vậy.

Chu Diệu nói "được", đứng dậy thu thập chén đũa.

Sau khi múc tất cả canh gà ra, Chu Diệu đem nồi rửa sạch sẽ, nhóm lửa thêm nước, chuẩn bị nước tắm.

Lúc này đổi lại là Ôn Duyệt ngồi ở trước bếp thêm củi lửa.

Cô đặt tay ở trên đùi, dùng tay chống cằm, dư quang nhìn chằm chằm lửa trong bếp, cầm lấy kẹp gắp than chọc chọc hai cái: “Anh ngày mai vẫn trở về muộn sao?”

Chu Diệu ừ một tiếng: “Từ thành phố trở về ít nhất mất ba bốn giờ, không sớm được.”

Ôn Duyệt gật đầu: “Vậy buổi tối có cần tôi để lại đồ ăn cho anh không?”

Chu Diệu nâng lên mí mắt, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn qua, “Tùy cô, muốn để lại thì để, không để lại thì đổ đi.”

Ôn Duyệt: “?”

“Được.” Thấy nước trong nồi đã sôi, cô đứng lên đi lấy thùng gỗ, lẩm bẩm: “Vậy sẽ không để lại cho anh.”

Ôn Duyệt đổ nước vào thùng, một thùng đầy nước, nhìn rất nặng.

Cô quay đầu nhìn về phía Chu Diệu, nhẹ giọng nói: “Chu Diệu, anh có thể giúp tôi mang vào không, quá nặng, tôi nhấc không nổi.”

Chu Diệu giật nhẹ khóe miệng: “Tự mình xách, tôi không ăn cơm, không có sức.”

Ôn Duyệt trợn to đôi mắt: “Anh là quỷ hẹp hòi sao?”

“Đúng vậy.” Chu Diệu vẫy vẫy nước trên tay, cười như không cười mà đi tới, nhẹ nhàng xách thùng nước lên đi vào phòng tắm nhỏ, “Được rồi, đi tắm đi.”

Ôn Duyệt hờn dỗi mà liếc nhìn anh một cái, ôm quần áo vào phòng tắm nhỏ.

Sóng mắt lưu chuyển, rực rỡ.

Chu Diệu bị một cái liếc mắt này nhìn đến sửng sốt một hồi lâu, tim đập nhanh, nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng lên một cách không bình thường.

Anh khó hiểu mà sờ lên trán mình.

Bị sốt sao?

Ôn Duyệt chọn một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần jeans ống loa trong số quần áo mới của mình. Chất liệu của bộ quần áo này khá tốt, mặc ở trên người rất thoải mái, không kém gì những bộ quần áo mấy trăm đồng của thế hệ sau.