Chương 25

Chu Diệu không nhúc nhích: “Thịt này hầm rất mềm, bà có thể ăn được.”

Bà nội Phương không lay chuyển được Chu Diệu, chỉ có thể ăn xong miếng thịt này. Thịt thật sự rất mềm, không cần quá dùng sức, hàm răng nhẹ nhàng một chạm vào liền nát, tan ở trong miệng.

Ánh mắt vẩn đυ.c của bà sáng lên, khen nói: “Rất ngon, tiểu Diệu, vợ của cháu nấu ăn ngon quá, lại hào phóng, cháu đã cưới được một cô vợ tốt, phải sống thật tốt nhé……”

“Ừm, con sẽ.” Chu Diệu thuận miệng đáp.

Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương đi ra ngoài gánh nước đã trở lại.

Đi theo bên cạnh là một cô bé, thoạt nhìn khoảng bảy tám tuổi.

Tung tăng đi theo phía sau Phương Thạch Đào.

“Anh Chu Diệu!” Cô bé nhìn thấy Chu Diệu, đôi mắt liền sáng lên, chạy nhanh vào sân ôm lấy đùi Chu Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thanh âm mềm mại: “Anh Chu Diệu, Lộ Lộ rất nhớ anh nha.”

Nhậm Nghiệp Lương ở một bên cười: “Lão Phương, em gái cậu thân với anh Diệu hơn a.”

Phương Thạch Đào cũng cười ngây ngô hai tiếng, “Anh Diệu mỗi lần tới đều mang cho con bé đồ ăn ngon, so với tôi thân hơn cũng bình thường, anh, nghe nói sáng nay anh đi đến Ôn gia trút giận? Sao không mang theo em và Nghiệp Lương đi cùng.”

Chu Diệu không để ý đến bọn họ, đưa tay ra xoa xoa đầu cô bé, sau đó lại cầm đũa gắp miếng thịt trong chén, nhướng mi nói: “Thịt kho tàu chị dâu em làm, nếm thử.”

“Oa!” Phương Lộ Lộ đôi mắt càng mở to, cái miệng nhỏ không kiềm được nước miếng, theo khóe miệng chảy ra, lại hút trở về, “Cho em ăn sao?”

Chu Diệu ừ một tiếng.

Trong miệng cô bé phát ra tiếng ngao ngao đầy hưởng thụ, gấp không chờ nổi cắn chiếc đũa: “Oa, ngon, ăn thật ngon!!”

“Là chị dâu làm sao?” Nhậm Nghiệp Lương có chút kinh ngạc.

Chu Diệu liếc mắt nhìn anh ta, “Bằng không thì ai, không lẽ là anh chú làm?”

Nhậm Nghiệp Lương: “…… Đó thật sự không có khả năng.”

Anh ta biết khả năng nấu nướng của anh mình, ăn thì có thể, nhưng mùi vị thì thật không tốt, hơn nữa chỉ có thể nấu chút đồ ăn đơn giản.

“Chị dâu bảo anh mang qua đây à?” Anh ta lại hỏi một câu.

Chu Diệu lại nhướng mày khoe khoang: “Đúng vậy, cô ấy còn mời mọi người lần sau đến nhà ăn cơm.”

Nhậm Nghiệp Lương nhìn sắc mặt Chu Diệu, cười khanh khách nói: “Chị dâu thật tốt.”

Trong lòng anh ta thì nghĩ là: Lần đầu thấy Diệu ca khoe khoang như vậy, xem ra anh và chị dâu tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt.

Cho đến khi anh ta ăn thịt kho tàu, lập tức đã bị hương vị này chinh phục.

Mẹ kiếp, chị dâu nấu ăn cũng quá ngon đi!? Rất muốn lập tức đi đến nhà Diệu ca làm khách!!

Chu Diệu nhấc chân lên bắt chéo ngồi ở trên ghế, nhìn biểu tình của hai người, hừ cười hai tiếng, giọng điệu lười biếng không chút để ý mà nói: “Vợ anh nói, sau này sẽ thay đổi đa dạng nấu nhiều món khác cho anh ăn, cá kho, móng heo kho tàu, anh muốn ăn cái gì liền làm cái đó.”

Nhậm Nghiệp Lương kêu to: “Anh, anh là anh trai của em, nên..... anh có thể mang em đi cùng được không?”

“Để xem đã, gần đây bận quá, đợi cho xong việc đã”

Chu Diệu sờ sờ cái mũi, có chút chột dạ.

“Đúng rồi, anh, ngày mai đi thành phố anh có muốn dẫn chị dâu theo không?” Nhậm Nghiệp Lương hỏi.

Chu Diệu xua tay: “Cô ấy chịu không nổi, về sau lại nói.”

Trò chuyện một lát, Chu Diệu tay không chậm rì rì mà đi về nhà.

Anh híp mắt, tâm trạng rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, giống như được mạ lên một lớp vàng, ngay cả sợi tóc cũng phát sáng.

Ôn Hiểu Ngọc không ngờ sẽ gặp được Chu Diệu khi ra ngoài, cô ta nhìn đến ngây người.

Lấy lại tinh thần, ánh mắt cô ta lóe lên, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi: “Chu Diệu, anh đang đi đâu vậy?”

Cô ta mặc một chiếc váy dài sọc xanh trắng, vừa mới tắm xong, mái tóc dài đến thắt lưng xõa ra phía sau, trên mặt nở nụ cười tự cho là hoàn mỹ, giơ tay đem mái tóc vén ra sau tai, nhất cử nhất động đều được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Ôn Hiểu Ngọc lớn lên không tồi, ngũ quan tập hợp đầy đủ ưu điểm của Ôn Quốc Cường và Lý Hoa Hồng, hơn nữa còn đi học, trên người phảng phất toát ra hương vị tri thức, văn nhã tú khí không giống như là dân quê. Trong thôn có rất nhiều phụ nữ đều muốn cưới cô ta làm con dâu, vì có mặt mũi.

Chu Diệu nhàn nhạt liếc cô ta một cái, cau mày, ý cười trong mắt hoàn toàn biến mất: “Liên quan gì đến cô.”

Bây giờ anh nhìn thấy người Ôn gia liền phiền.

Nụ cười trên mặt Ôn Hiểu Ngọc cứng đờ: “……?”

Cô ta chớp mắt, hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không, “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói liên quan gì đến cô.” Hai tay Chu Diệu cắm vào túi quần, mặt không biểu tình nói: “Lỗ tai không nghe rõ thì đi bệnh viện kiểm tra đi, đừng lảng vảng trước mặt tôi, nhìn thấy phiền.”

Ôn Hiểu Ngọc chưa từng bị người khác đối xử như vậy, hốc mắt liền đỏ: “Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?”

Chu Diệu mặc kệ cô ta, bước qua cô ta tiếp tục đi về phía trước.

“Chu Diệu!” Ôn Hiểu Ngọc không cam lòng mà đuổi theo, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Chu Diệu, tôi cảm thấy anh đã hiểu lầm nhà chúng tôi rồi, ba mẹ tôi đối với Ôn Duyệt thật sự đã tận tình tận nghĩa.”

“Là Ôn Duyệt tính tình quá kỳ quái, mỗi ngày ở nhà xụ mặt, âm u không nói chuyện cùng người khác, lúc trước tôi còn nhìn thấy cô ta vào phòng tôi trộm quần áo mặc. Lời cô ta nói anh không thể tin nha, anh phải có khả năng phán đoán riêng……”

Chu Diệu cảm thấy buồn cười, “Tôi không tin vợ tôi, chẳng lẽ lại tin các người?”

Ôn Hiểu Ngọc thế mà còn gật đầu: “Phải tin vào sự thật.”

Chu Diệu tức cười, dừng chân, cười như không cười, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt Ôn Hiểu Ngọc.

“Sự thật?”

Anh lùi lại nửa bước, chiều cao hơn 1 mét 8 của anh như một bức tường trước mặt Ôn Hiểu Ngọc, khí tức dương cương ập vào khiến cô ta đỏ bừng cả khuôn mặt.

Chu Diệu không chú ý tới biểu tình của cô ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Cái váy trên người của cô cũng mười mấy đồng đi? Vợ tôi gả qua đây cũng chỉ mang theo ba bộ quần áo, nghe nói còn là quần áo cô không cần nữa. Cô nhìn lại cằm đầy thịt của cô đi, đều muốn thành hai lớp thịt rồi, bác sĩ nói vợ tôi không đủ dinh dưỡng, gầy như cây tre.”

“Cho nên, sự thật chính là các người cầm tiền của vợ tôi ngược đãi vợ tôi, cô còn không biết xấu hổ mà đứng trước mặt tôi nói sự thật? Tôi thấy cô không chỉ mặt lớn mà da còn dày nữa.”

Thịt ở cằm…… Đều bị nén thành hai lớp rồi……