Chương 24

Nghe được thanh âm, Lý Niệm Thu từ trong phòng đi ra, lông mày dày rậm lộn xộn nhướng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Ôn Duyệt vô thức hỏi: “Chu Diệu khi dễ cậu sao?”

Suy nghĩ lại cảm thấy khả năng không lớn, dù sao thì sáng nay Chu Diệu còn thay cô ấy đến Ôn gia trút giận.

Chuyện này cô cũng nghe nói, ấn tượng đối với Chu Diệu tốt hơn một chút.

“Không, do cát bay vào mắt.” Ôn Duyệt nhẹ nhàng trả lời.

“Vào nhà nói chuyện.” Lý Niệm Thu mở cửa sân ra, liếc nhìn những cánh cửa gỗ đang đóng kín ở bên cạnh, ngữ khí nhàn nhạt.

Cô bé Lý Tưởng Đông nói: “Em đi vệ sinh.”

Cô bé vừa muốn ra ngoài đi vệ sinh lại tình cờ gặp phải Ôn Duyệt.

Lý Niệm Thu ừ một tiếng.

Ôn Duyệt đi theo Lý Niệm Thu vào phòng, liếc nhìn một cái.

Trong phòng không có nhiều đồ đạc, được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ. Một cái màn chắn muỗi, một cái bàn học và hai cái ghế nhỏ, một tủ quần áo cũ đã hư hỏng khá nhiều và một số đồ vật linh tinh.

Trên vách tường có vài vết nứt, những thanh xà gỗ cũ kỹ lộ ra phía trên đầu, điều kiện hoàn cảnh còn tệ hơn.

Nhìn thế này, căn phòng gạch xanh mà cô đang ở đã tốt hơn gấp trăm lần.

Quả nhiên, mọi thứ không thể chịu được sự so sánh.

“Sao cậu lại muốn đến nhà tôi?” Lý Niệm Thu rút ra băng ghế ý bảo cô ngồi.

Đôi mắt hạnh đầy nước của Ôn Duyệt cong cong, thanh âm mềm mại: “Có chút việc.”

Lý Niệm Thu lại nhướng mày, mang theo biểu tình quả nhiên là thế hỏi, “Có chuyện gì, nói đi.”

“Sách học kỳ một của năm thứ nhất và năm thứ hai trung học cậu còn không, tôi muốn mượn để đọc.” Ôn Duyệt nói, lấy ra bánh gạo, bánh hạnh nhân cùng với kẹo sữa đại bạch thỏ đã chuẩn bị tốt để trên bàn, “Yên tâm, tôi không mượn không đâu!”

Lý Niệm Thu quét mắt nhìn đồ vật trên bàn, đứng dậy từ tủ quần áo lấy ra mấy quyển sách đã được bảo quản rất tốt không bị hao tổn gì đặt ở bên cạnh Ôn Duyệt, giọng điệu nhàn nhạt: “Sách cho cậu mượn, đồ vật lấy về đi, giữa chúng ta có cần phải khách khí như vậy không?”

Oa nữ chính thật sự rất tốt.

Ôn Duyệt trong lòng rất là cảm động, cười khanh khách hỏi: “Vậy tôi có thể chia sẻ đồ ăn với bạn thân của mình không?”

Lý niệm thu nhấp môi.

“Kẽo kẹt ——”

Cửa phòng khép hờ mở ra, cô bé Lý Tưởng Đông đã trở lại.

Ôn Duyệt hướng cô bé vẫy tay, thuận tay cầm lấy một khối bánh hạnh nhân, “Tưởng Đông lại đây ăn bánh hạnh nhân.”

Cô bé đứng ở tại chỗ chớp chớp đôi mắt, im lặng nhìn về phía Lý Niệm Thu bên cạnh, như đang thầm hỏi liệu mình có thể ăn được không.

Biểu tình của cô bé không có gì thay đổi, chỉ là trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia khát vọng.

Suy cho cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, khả năng tự chủ cũng tương đối yếu.

“Ăn đi.” Lý Niệm Thu gật đầu.

Đôi mắt Lý Tưởng Đông sáng ngời, đi về phía trước hai bước nhận lấy bánh hạnh nhân trong tay Ôn Duyệt, thanh thúy nói lời cảm ơn, hai tay cầm lấy đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ, vô cùng trân trọng.

Ôn Duyệt lại lấy một khối khác đưa cho Lý Niệm Thu, “Cậu cũng nếm thử đi.”

Đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh rực rỡ, Lý Niệm Thu không thể từ chối, mím môi cầm lấy bánh hạnh nhân cắn một cái.

“Thế nào?” Ôn Duyệt hỏi.

Lý Niệm Thu liếc nhìn cô một cái, “Ăn ngon.”

Ôn Duyệt duỗi tay đem đồ vật đẩy về phía Lý Niệm Thu, “Vậy hai người ăn nhiều một chút đi.” Cô tiện tay cầm viên kẹo sữa đại bạch thỏ lột giấy gói kẹo ra.

Trong niên đại này, một viên kẹo sữa đại bạch thỏ có thể so với hai viên kẹo sữa ở đời sau, chẳng trách người ta thường nói "hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ bằng với một ly sữa bò".

Miệng cô nhỏ, một viên kẹo to như vậy miệng cô không chứa nổi, nên cô cắn thành hai đoạn rồi ăn từ từ.

Vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, Ôn Duyệt nheo mắt lại, trong mắt hiện ra vài phần sung sướиɠ cùng thả lỏng.

Ánh mắt của Lý Niệm Thu vẫn luôn nhìn Ôn Duyệt chăm chú, trên mặt hiện lên một tia suy nghĩ.

Cô cảm thấy Ôn Duyệt đã thay đổi rất nhiều kể từ khi kết hôn.

Trước kia cô ấy rất ít cười, mỗi lần gặp mặt đều cau mày, bộ dáng đau thương oán trời trách đất, nói chuyện cũng rất kỳ quái.

Đâu giống hiện tại, sự ưu sầu tối tăm giữa mày đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt trong suốt sáng ngời, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười chưa bao giờ tắt.

Kết hôn tốt như vậy sao?

Cái ý tưởng này trong đầu vừa lóe lên ngay lập tức bị phủ nhận.

Điều tốt không phải là kết hôn, mà là thoát khỏi gia đình gò bó ngột ngạt đó mà thôi.

Lý Niệm Thu nghĩ, nếu cô cũng có thể rời khỏi nơi này, cũng không dám tưởng tượng mình sẽ vui vẻ và phấn khích đến mức nào.

Ở bên kia, Chu Diệu mang thịt kho tàu đã chuẩn bị sẵn đến nhà Phương Thạch Đào.

Nhà của Phương Thạch Đào nằm ở cuối thôn gần sườn đồi sau núi, một khu vườn nhỏ khá rộng rãi nhưng bên trong chỉ có bốn người ở, từ sau khi Nhậm Nghiệp Lương quen biết với hai người bọn họ, anh ta đã chuyển đến ở trong nhà Phương Thạch Đào.

Bà nội Phương đang ngồi ở dưới mái hiên xỏ kim, trên chân đặt một chiếc áo màu xanh đậm với hai lỗ rách. Nghe được tiếng động ngoài sân, bà nhìn lên, đôi tròng mắt vẩn đυ.c xoay chuyển, chần chờ hỏi: “Ai đó? Là tiểu Diệu phải không?”

“Là con.” Chu Diệu ngựa quen đường cũ mà mở cửa đi vào, mày kiếm nhăn lại, “Để con giúp bà xỏ, hai người bọn họ đâu rồi?”

Bà Phương đem kim chỉ đưa cho Chu Diệu, cười ha hả lộ ra hàm răng xiêu vẹo thiếu mất hai chiếc răng cửa, hiền từ nói: “Thạch Đào và tiểu Lương vừa đi ra ngoài gánh nước, trong nhà không có nước, Lộ Lộ cũng đi cùng hai người bọn họ.”

Chu Diệu đáp lại một tiếng, hơi nheo mắt lại, chỉ mất ba, bốn lần đã đem chỉ xỏ qua kim nhẹ nhàng đưa cho bà nội Phương: “Lần sau bảo hai người bọn họ xỏ kim cho bà.”

Đôi mắt bà nội Phương không được tốt, mấy năm trước bị bệnh không có tiền đi trị, đôi mắt đã hỏng rồi, nhìn vật luôn là mờ mờ ảo ảo không rõ ràng.

“Được, được, trên tay con đang cầm cái gì vậy?” Bà nội Phương thở dài hai tiếng, cười tủm tỉm, nhìn chiếc đĩa trên tay Chu Diệu.

Chu Diệu nhếch môi mỏng một cái, trong giọng nói mang theo chút khoe khoang mà chính anh cũng không nhận ra: “Vợ con làm thịt kho tàu, cô ấy kêu con mang đến cho mọi người nếm thử.” Anh nói xong đi đến phòng bếp cầm đôi đũa, từ trong chén gắp khối thịt đưa tới bên miệng bà nội Phương.

“Bà nếm thử trước một miếng.”

Bà nội Phương xua xua tay: “Bà không ăn, các con ăn đi, răng bà không tốt, không nhai được thịt.”