Chương 23

Lưu Thúy Thúy nhíu mày, thấp giọng trả lời: “Có thể được bao nhiêu, một tháng chỉ khoảng mười đồng thôi. Nơi này nhỏ, không thể so với thành phố lớn, nghe nói ở Thượng Hải tiền lương một tháng ít nhất cũng được một hai trăm đồng, cao thì ba bốn trăm đồng đều có.”

Cô đem lực chú ý trở lại Thượng Hải.

Lâm Phương quả nhiên bị hấp dẫn, đôi mắt trừng lớn hít hà một hơi: “Thật ư, một tháng ba bốn trăm đồng? Còn nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được trong một năm!! Ai, nếu có thể đi Thượng Hải làm công thì tốt rồi……”

Lưu Thúy Thúy nghe vậy bĩu môi, nghĩ thầm với bộ dạng ngu xuẩn này còn muốn đi Thượng Hải, nằm mơ đi.

Chị em dâu hai người trong lòng ôm suy nghĩ riêng mà chuẩn bị cơm trưa.

Hai cha con Chu Giang Hải và Chu Thanh Sơn cũng từ ngoài ruộng trở về.

Bọn họ hiển nhiên cũng nghe được sự việc xảy ra vào buổi sáng ở Ôn gia, sắc mặt đều không được tốt, trong lòng tức giận xen lẫn hâm mộ và ghen ghét, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng của Ôn Ɗuyệt.

Cuối cùng vẫn là Chu Thanh Sơn nói một câu: “Chỉ bằng tính tình của Chu Diệu, một ngàn đồng chắc chắn sẽ tiêu hết trong vài ngày, không cần phải quan tâm.” Bọn họ mới miễn cưỡng đem chuyện này ném sang một bên, trong lòng không biết đang nguyền rủa Chu Diệu như thế nào.

-

Ôn Duyệt bưng cơm vào nhà, đem chén cơm đầy ấp đặt trước mặt Chu Diệu.

Chu Ɗiệu cầm đũa trong tay lên định ăn cơm.

Ôn Duyệt hỏi anh: “Rửa tay chưa?”

Chu Diệu dừng động tác lại, theo tầm mắt cô dừng ở trên tay mình, "chậc" một tiếng buông đũa xuống đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Chậc, thật phiền phức.

Mấy chục giây sau Chu Diệu một lần nữa xuất hiện ở cửa phòng, trên tay còn mang theo vết nước, lười lau đi, vội vàng bước vào nhà cầm lấy đũa gắp món thịt kho tàu.

Khoảnh khắc đưa thịt vào miệng, đôi lông mày hơi nhíu lại của anh giãn ra rõ rệt, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Cảm thấy tất cả đồ ăn đã ăn 20 năm qua đều vô ích.

Chu Diệu lại gắp thêm hai miếng thịt để nếm hương vị riêng, sau đó mới ăn chung với cơm, trong miệng phát ra tiếng "chọp chẹp".

Âm thanh có chút lớn, nhưng anh hoàn toàn không cảm giác được.

Ôn Duyệt nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được dùng chiếc đũa gõ nhẹ vào chén của anh.

“Ăn cơm không cần chép miệng!”

Chu Diệu ngẩng đầu, vẻ mặt ‘ sao cô lại có nhiều việc như vậy ’

Ôn Duyệt biểu tình nghiêm túc: “Chép miệng rất ảnh hưởng đến sự đẹp trai của anh, cho nên, xin anh đừng phát ra âm thanh.”

Chu Diệu: “……”

Chỉ ăn một bữa cơm mà thật nhiều việc.

Nếu không phải vì đồ ăn đặc biệt ngon, thật muốn quay lưng bỏ đi.

Chu Diệu bình tĩnh nhìn Ôn Duyệt hai giây, ném ra một câu "đã biết".

Sau đó không còn âm thanh nào trong suốt buổi ăn cơm.

Ôn Duyệt hài lòng mà bưng chén ăn cơm.

Cơm nước xong, việc rửa chén như cũ giao cho Chu Diệu.

Ôn Duyệt đứng ở bên cạnh giám sát, đôi tay chống ở trên bệ bếp: “Tôi có thể lấy một ít bánh gạo và bánh hạnh nhân trong nhà cho người ta không? Tôi muốn hỏi Lý Niệm Thu mượn sách, tay không đi cảm thấy không được tốt.”

“Tùy cô.” Chu Diệu cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, “cô là nữ chủ nhân trong nhà, mấy thứ kia cô cứ tùy tiện sắp xếp như thế nào cũng được.”

Giọng điệu anh có phần thản nhiên, đôi mắt rũ xuống, mặt mày mang theo vài phần dịu dàng hiếm thấy, đuôi mắt nhướng lên có chút quuến rũ.

Tim Ôn Duyệt đập nhanh hai nhịp, chật vật dời đi tầm mắt, âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Trước kia cô đã thấy rất nhiều soái ca trên điện thoại, số lượng có thể vòng quanh trái đất hai vòng, làm sao có thể dễ dàng bị quyến rũ như vậy?

Thật không có tiền đồ!

Cô hít sâu một hơi, sau khi nhận được sự đồng ý cô đi ra bên ngoài, đi đến phòng Chu Diệu mở tủ bát ra nghiêm túc lấy mấy khối bánh gạo, bánh hạnh nhân và vài viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

“Tôi ra ngoài nha ~” Ôn Duyệt đứng ở trong sân hướng phòng bếp hô.

Trong phòng truyền ra giọng nói Chu Diệu không quá rõ ràng: “Được, lát nữa tôi cũng sẽ ra ngoài.”

Lại nói, Lý Niệm Thu và Lý Hoa Hồng có chút quan hệ họ hàng, có thể coi là họ hàng xa, trong thôn này họ Lý và họ Phương chiếm phần lớn.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng không quá gay gắt, ánh nắng ấm áp bao phủ trên người rất là dễ chịu, gió nhẹ thổi qua, bên cạnh ruộng bắp lá cây cọ xát phát ra tiếng xào xạc.

Cô đi dọc theo con đường nhỏ ven ruộng, tới gần hạ lưu con sông, cách đó không xa cô nhìn thấy nhà Lý Niệm Thu.

Lúc này là thời gian nghỉ trưa, trong sân im ắng.

Ôn Duyệt đang suy nghĩ làm sao gọi người, bỗng nhiên từ trong nhà có một cô bé cột tóc đuôi ngựa đi ra, nhìn thấy ngoài sân có người thì sửng sốt, thấy rõ là ai đến sau đó quay đầu hướng vào trong phòng nhỏ giọng hô: “Chị, chị Ôn Duyệt ở bên ngoài.”

Ôn duyệt từ trong trí nhớ lục lại thông tin.

Cô bé này là em gái của Lý Niệm Thu tên là Lý Tưởng Đông, năm nay đã mười ba tuổi, đang học sơ trung. Con nhà nghèo từ sớm đã làm chủ gia đình, Lý Tưởng Đông thông minh và mạnh mẽ giống chị mình, hai chị em giống như những ngọn cỏ dại mọc trong vùng đất hoang vu, cứng cáp ngoan cường nỗ lực sinh trưởng.

Đáng tiếc Lý Tưởng Đông kết cục không được tốt lắm.

Lý Niệm Thu thi đậu đại học và đi nơi khác học, tuy rằng trước khi đi đã nhờ thôn trưởng chăm sóc cho em gái mình, nhưng không chịu nổi trong nhà có một đám hổ báo sài lang.

Bọn họ thừa dịp thôn trưởng đi vào thành làm việc, liền dùng dây buộc chặt cô bé không đến mười lăm tuổi, bán cho người đàn ông góa vợ gần 50 tuổi ở thôn bên cạnh với giá một trăm đồng.

Chờ Lý Niệm Thu về nhà vào kỳ nghỉ đông, biết được tin em gái mình đã chết.

Sau đó Lý Niệm Thu gần như điên lên.

Cô cầm cây rìu đuổi theo người nhà họ Lý chạy hơn phân nửa cái thôn, cuối cùng bị thôn trưởng ngăn lại. Sau đó cô mang theo tro cốt của em gái rời đi, không bao giờ trở lại thôn nữa, sau này sự nghiệp thành công, cô trong tối ngoài sáng ngấm ngầm gây ra rất nhiều rắc rối cho nhà họ Lý, khiến cho họ phải sống trong cảnh nghèo khó.

Nhưng em gái cô đã chết khi chỉ mới mười lăm tuổi, chết trong mùa đông lạnh giá mãi mãi.

Ôn Duyệt tương đối xúc động khi nhìn đến đoạn này của cốt truyện, thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi nước mắt, hốc mắt đã đỏ một vòng, nghĩ thầm nhóm người trong nhà Lý Niệm Thu cũng quá súc sinh, cô bé mới mười lăm tuổi, bọn họ như thế nào có thể xuống tay được!

Đôi mắt cô đỏ hoe liếc nhìn Lý Tưởng Đông, trong mắt tràn đầy thương tiếc và đồng cảm.

Lý Tưởng Dông bị nhìn đến không thể hiểu được, giọng nói trong trẻo tràn đầy nghi hoặc: “…… Chị Ôn Duyệt, em có gì không ổn sao, sao lại nhìn em như vậy? Tại sao mắt chị lại đỏ như vậy? Chị khóc hả?”