Chương 2

Mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, trong đầu là đống tin tức lung tung rối loạn.

Chờ tiếp thu tin tức xong, Ôn Duyệt mới kịp phản ứng lại.

Thì ra là cô xuyên vào một quyển niên đại văn, trở thành nữ phụ pháo hôi, được dùng để so sánh phụ trợ cho nữ chính.

Nguyên chủ cùng nữ chính đều có cha mẹ mất sớm, được thân thích nuôi dưỡng, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Tuy nhiên, những người thân thích này cũng không phải là người tốt đẹp gì, dù sao cũng không phải ruột thịt, đây chính là khó khăn mà cả hai phải đối mặt.

Nữ chính có can đảm phản kháng, không cúi đầu, không chịu thua, tuy rằng thường xuyên huyên náo đến gà bay chó sủa, nhưng cũng thành công bảo vệ thứ thuộc về chính mình, sau khi thi đậu đại học liền rời thôn, rất ít trở về, cuối cùng ở thành phố làm nên sự nghiệp.

Mà nguyên chủ nhát gan, yếu đuối, không có chủ kiến, bị một nhà Bác cả nắm gắt gao.

Sau khi ông bà mất, liền nghe theo lời Bác gái cả nghỉ học, cả ngày ở trong nhà làm việc, một tay ôm đồm tất cả việc lớn nhỏ, trong ngoài, giống như một người giúp việc miễn phí. Sau đó, nguyên chủ còn thay thế chị họ, gả cho đối tượng được đính hôn từ bé.

Đối tượng đính hôn của chị họ, ở trong thôn có tiếng là người lưu manh, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc, cùng một nhóm người không đàng hoàng mỗi ngày lêu lổng bên ngoài. Nguyên chủ không muốn gả, nhưng cũng không dám phản kháng, cứ như vậy bị ép gả thay.

Sau khi gả qua, nguyên chủ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, oán trời trách đất, không tới hai mươi lăm tuổi liền hậm hực qua đời.

Tính tình nguyên chủ rất khó nói.

Càng khó nói chính là, sau khi Ôn Duyệt tỉnh không bao lâu, liền nhìn thấy người chồng lưu manh cầm ấm nước đi vào tới, vẻ mặt không kiên nhẫn, bực bội mà nhìn cô, ngữ khí lạnh lẽo:

“Hai chúng ta không có lãnh chứng, nếu không muốn sống cùng tôi, cô có thể trở về, không ai cản cô.”

Nói thật, Ôn Duyệt khi nhìn đến người chồng lưu manh, ánh mắt đầu tiên có chút kinh ngạc.

Ngoài dự đoán của cô, người đàn ông trước mặt rất đẹp trai. Mày kiếm, mắt sáng, dáng vẻ hiên ngang, đại khái cao tầm một mét tám mươi lăm, vai rộng, eo thon, chân dài. Ngay cả khi mặc một bộ quần áo xanh đậm đã cũ, trên áo còn có mảnh vá cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ đẹp trai của hắn.

Ngay cả lúc đen mặt nhíu mày nhìn qua bộ dáng cũng rất điển trai, cùng với bộ dạng cà lơ phất phơ lưu manh không giống nhau.

Một giây trước còn nghĩ sẽ ly hôn, Ôn Duyệt nhìn gương mặt chồng mình, bình tĩnh tự hỏi hai giây, nghĩ thầm cuộc sống này cũng có thể chấp nhận được.

Chủ yếu là nếu cô trở về nhà Bác cả, khẳng định sẽ chết thực thảm. Cô không có kinh nghiệm xử lý mấy người thân thích cực phẩm này, cũng sợ phiền toái.

Vì thế Ôn Duyệt nở nụ cười nhạt, nói với anh: “Tôi không có nghĩ sẽ cùng anh ly hôn.”

Anh nghe vậy cười lạnh một tiếng , gương mặt mang theo vài phần châm chọc, bộ dáng rõ ràng là không tin.

Không tin cũng bình thường.

Ôn Duyệt nhớ tới nguyên nhân khiến cô đến bệnh viện lần này.

Nguyên chủ bởi vì không muốn gả, hơn nữa người chồng lưu manh ở trong thôn danh tiếng không tốt, trong lòng không dễ chịu, không hài lòng với anh ta, cảm thấy bản thân mệnh khổ. Cô cũng không muốn nói chuyện với anh ta, mỗi ngày luôn ở trong phòng khóc.

Anh ta thật sự chịu không nổi mới nói hai câu, giọng điệu có chút hung dữ, dọa nguyên chủ trực tiếp hôn mê.

Không sai, dọa hôn mê.

Hiện tại đổi thành Ôn Duyệt, cô cảm thấy tốt nhất nên giải thích một chút, làm hòa hoãn quan hệ của hai người, đôi tay chống ở mép giường muốn ngồi dậy.

Chỉ là cô không có sức lực, nửa ngày cũng chưa ngồi dậy được.

Cuối cùng vẫn là anh nhìn không nổi nữa, đi về phía trước một bước, tay đỡ eo cô nhẹ nhàng đem người đỡ dậy.

Đông tác của anh không tính là ôn nhu, nhưng cũng không làm đau Ôn Duyệt, còn thuận tay cầm lấy gối đầu lót ở sau thắt lưng.

Ôn Duyệt thân mình cứng đờ, lại thực mau thả lỏng, mỉm cười dựa vào nói: “Cảm ơn.”

“Tôi không phải là không muốn sống chung với anh.” Cô nhìn chằm mắt anh, nghiêm túc mà nói, “Là Bác cả, bọn họ nói với tôi anh thích đánh người, anh cao lớn uy vũ như vậy, nếu là đánh người khẳng định rất đau, tôi sợ.”

Chu Diệu: “……”

Chu Diệu biểu tình như cũ không tốt lắm, gắt gỏng một tiếng, “Ông đây không đánh phụ nữ.”

Ôn Duyệt gật gật đầu: “Tôi biết, cho nên hiện tại không sợ.”

Chu Diệu lại "a" một tiếng, như cũ lạnh mặt, nhìn không ra biểu tình.

Ôn Duyệt cũng không để bụng anh có tin hay không, rũ mắt suy nghĩ sau này nên làm sao xử lý.

Không đợi cô nghĩ ra cái cớ thích hợp, một ly nước nóng hổi được đặt trong tay, còn một tay khác thì đang cầm bánh bao thịt nóng hầm hập.

Ôn Duyệt ngước mắt nhìn về phía Chu Diệu.

“Cô tính tiếp tục ở bệnh viện hay là về nhà.” Chu Diệu hỏi

“Bác sĩ nói cô cần phải bổ sung dinh dưỡng, bảo tôi đừng ngược đãi cô, hiện tại là xã hội mới, ngược đãi phạm pháp.”

Nói xong anh tựa hồ cảm thấy lời này rất có ý tứ, khóe môi nở nụ cười nhạt, chính là tươi cười nhìn có chút âm u.

“……”

Ôn Duyệt yên lặng ăn bánh bao thịt, lớp vỏ mềm xốp cùng nhân thịt heo tươi ngon, mỗi một miếng ăn vào như an ủi cho cái bụng đang réo lên vì đói của cô vậy.

Sau đó cô mơ hồ mà nói nên về nhà.

Chu Diệu không lên tiếng, quay đầu liền đi xử lý thủ tục xuất viện.

-

Ôn Duyệt đang nghiêm túc suy nghĩ, không chú ý tới dưới chân đường nhỏ càng thêm gập ghềnh, không cẩn thận dẫm hụt, cả người hướng phía đường mương mà đi, lại được người túm cánh tay kéo lại.

“Đôi mắt ở trên đỉnh đầu hả?” Âm thanh Chu Diệu từ đỉnh đầu truyền xuống, mang theo hai phần không kiên nhẫn.

Ôn Duyệt sợ tới mức trái tim đập bịch bịch, nương lực đạo của anh đứng vững.

Vốn dĩ thân thể cô không quá thoải mái, lại bị dọa như vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cánh môi không có nửa điểm huyết sắc, nhìn gầy yếu lại đáng thương.

“Cảm ơn.” Cô không để ý ngữ khí của Chu Diệu, nhẹ nhàng vỗ ngực, nhẹ nhàng nói: “May mắn là có anh ở đây, bằng không tôi khẳng định ngã thực thảm, anh thật tốt.”

Chu diệu nhấp môi buông tay ra, ngữ khí so vừa rồi tốt hơn một chút: “Nhìn đường.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, ừ một tiếng.

Hai người tiếp tục đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, bất quá lần này Chu Diệu bước chân thả chậm rất nhiều.

Chu gia ở gần cuối thôn, đi thêm bảy tám phút nữa mới đến.

Ôn Duyệt xa xa liền nhìn thấy một căn nhà bằng gạch đất.

Ngôi nhà hai phòng ở bên trái làm từ gạch xanh, cùng với căn nhà gạch đất bên cạnh tạo nên sự tương phản đáng chú ý. Trước cổng nhà, có hai cây lê và một cây đào. Phía sau nhà còn có một cây sơn trà cao hơn cả mái nhà.