Chương 3

Cửa sân khẽ mở, Chu Diệu tiện tay đẩy cửa ra.

Ôn Duyệt đi theo sau bước vào, ánh mắt cẩn thận mà đánh giá sân nhà.

Sân nhà rất lớn.

Trên mặt đất còn lưu lại dấu vết phân gia cầm, cách đó không xa có hai giàn phơi quần áo, phía dưới mái hiên treo mấy xâu tỏi và bắp ngô.

Bên tay phải có gian nhà nhìn thấp hơn một chút, có lẽ là nhà bếp, nhà bếp nằm gần chuồng gà, phía sau là chuồng lợn được bao quanh bằng hàng rào.

Bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu của gia súc, kèm theo một mùi khó ngửi xông thẳng vào mũi.

Nhà gạch xanh bên trái trông không có nhiều đồ vật, chỉ có một căn nhà bếp nhỏ cũng làm từ gạch xanh.

Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, Ôn Duyệt vẫn là có chút khϊếp sợ, đứng ở cửa sân, cảm thấy bất an không có chỗ đặt chân.

Trời ạ, hoàn cảnh này cũng quá kém đi.

“Thất thần làm gì, mau vào.” Chu Diệu quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ôn Duyệt hít sâu một hơi, thấy chết không sờn mà bước vào, nhấc chân nín thở bước nhanh qua sân nhà tràn đầy phân gia cầm, đạp lên bậc thang dưới mái hiên.

Chu Diệu đứng ở trước cửa phònh gạch xanh, móc ra chìa khóa mở cửa đi vào trong.

Ôn Duyệt hơi hơi nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

Dựa vào tường là cái giá giường treo màn chắn muỗi, trên giường chăn gối lộn xộn đoàn thành một đoàn, màn chắn muỗi trắng pha xám, thoạt nhìn không quá sạch sẽ, giường này thoạt nhìn mang đậm nét niên đại mà cô chỉ thấy qua trong ti vi.

Bên cạnh còn có một tủ quần áo kiểu cũ màu xanh, chính giữa có một tấm gương. Bên dưới cửa sổ đặt bàn đọc sách, trên bàn là đủ thứ đồ vật linh tinh.

Ở giữa là một cái bàn gỗ hình vuông hơi nhỏ, xem ra là dùng để ăn cơm.

Ôn Duyệt đứng ở cửa, chậm rãi di chuyển ánh mắt nhìn từ chỗ này sang chỗ khác trong phòng.

Điều kiện của niên đại này, thật sự khó khăn.

Bây giờ, cô cũng không biết, bản thân được sống lại một kiếp là may mắn hay xui xẻo.

Ngoài sân truyền tới tiếng nói chuyện.

Hai người phụ nữ bưng chậu gỗ nói nói cười cười đu vào sân, thấy Ôn Duyệt đứng ở dưới mái hiên ngẩn người.

Người phụ nữ mặc đồ trắng nhận ra đầu tiên, đu đến sào phơi đồ, vừa đi vừa cười, giọng rất lớn: “Là vợ Chu Diệu à, nhanh như vậy đã về rồi, bác sĩ nói như thế nào? Này Chu Diệu cũng thật là, có gì mà không thể nói chuyện với nhau một cách tốt đẹp, động thủ làm gì.”

“Cô tốt xấu cũng là vợ hắn, vừa mới gả qua liền động thủ đánh người cũng quá không nên! Hơn nữa Chu Diệu tính tình cứng đầu, cô……”

“Ai đứng ở cửa?” Chu Diệu từ trong phòng đi ra, đứng ở bên cạnh Ôn Duyệt, so với cô cao hơn một cái đầu, rất có cảm giác áp bách.

Anh quét mắt nhìn người phụ nữ vừa mới nói chuyện, cái gì cũng chưa nói, cổ họng giống như là bị bóp chặt, những lời chưa nói xong đành nuốt ngược vào không dám thốt ra.

Biểu cảm người phụ nữ ngượng ngùng, khí thế nháy mắt yếu đi, giọng nói cũng không còn lớn như trước: “Chu Diệu cũng đã trở về.”

Tốc độ phơi quần áo của bà ta nhanh hơn nhiều, nếu nhìn kỹ, cánh môi tựa hồ đang run run.

Còn người phụ kia, thở mạnh một chút cũng không dám.

Ôn Duyệt không chú ý tới biểu tình của hai người, chỉ là nghĩ giúp Chu Diệu giải thích một chút, cong cong đôi mắt, cười nhẹ nhàng nói:

“Các người hiểu lầm rồi, Chu Diệu không có đánh tôi, bác sĩ nói tôi ngất xỉu là bởi vì không đủ dinh dưỡng, hắn sáng nay còn mua cho tôi hai cái bánh bao thịt, để cho tôi bổ sung dinh dưỡng.”

Cô nói nhỏ nhẹ, còn từ trong túi móc ra bánh bao thịt còn chưa ăn xong.

Bánh bao thịt to bằng nắm tay, ăn một cái đã no rồi.

Dư lại cái kia, Ôn Duyệt vốn định đưa cho Chu Diệu, nhưng anh nói đã ăn rồi, cho nên cô liền bỏ vào túi quần áo mang về, suy nghĩ giữa trưa sẽ hâm nóng lại ăn.

Ôn Duyệt biết niên đại này lương thực rất khan hiếm, không dám lãng phí.

“Ha hả, phải không.” Người phụ nữ xấu hổ mà cười cười, nội tâm nhịn không được mắng một hồi.

Sớm không nói muộn không nói cố tình lúc này nói, trông cô ta cũng không phải người ngốc, quả nhiên vợ Chu Diệu cùng với hắn giống nhau, đều không phải thứ gì tốt!

Bà ta nhịn không được, lại mở miệng âm dương quái khí nói một câu: “Thật là có tiền, còn mua bánh bao thịt ăn, tôi cũng chưa bao giờ được ăn thử bánh bao thịt bên ngoài bán có mùi vị gì.”

Ôn Duyệt không nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương, nghe vậy biểu cảm thành khẩn nói: “Hương vị không tồi, cô có thể mua một cái về nếm thử.”

Hơn nữa bánh bao thịt ở niên đại so với đời sau thật sự ngon hơn nhiều.

Lâm Phương cười gượng hai tiếng, “Tôi làm gì có phúc như hai người, muốn ăn gì là có thể ăn.”

“Biết chính mình không có phúc thì im miệng lại.” Lúc này nói chuyện chính là Chu Diệu, ngữ khí hắn thật bình tĩnh, liếc mắt nhìn Lâm Phương một cái.

Lâm Phương ngậm miệng lại, phơi xong quần áo liền đem chậu gỗ đặt ở dưới mái hiên, xoay người về phòng đóng "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Còn người phụ nữ kia cũng nhanh chóng rời đi.

Ôn Duyệt hậu tri bất giác mà nhìn về phía Chu Diệu: “…… Quan hệ của các người không tốt?"

Chu Diệu lười phản ứng đến cô, móc chìa khóa mở cửa phòng bếp đi vào bên trong.

Ôn Duyệt cảm thấy đứng ở nơi này quá xấu hổ, liền bước nhanh đi theo.

Không gian phòng bếp không phải rất lớn, đập vào mắt là một cái bếp lò đất từng nhìn thấy trong ti vi, trên bếp lò có hai cái nồi. Trước chỗ nhóm lửa là một cái ghế nhỏ, phía sau ghế là một vài bó cỏ khô cùng với củi.

Dựa vào tường là một tấm gỗ nhỏ dùng để xắt thức ăn, trên vách tường treo nồi và đũa, bàn nhỏ bên cạnh thì được dùng để chén. Còn có một cái gian phòng nhỏ, không biết là dùng để làm gì...

Ôn Duyệt quét mắt nhìn qua phòng bếp, Chu Diệu đã cầm dao phay đứng ở trước tấm gỗ nhỏ thuần thục mà xắt thịt khối. Anh rũ mắt, lông mi vừa dài vừa dày rũ xuống tạo thành một bóng râm, môi mím chặt thành đường thẳng, mày nhăn lại, nghiêm túc lại không kiên nhẫn.

Khi xắt rau, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng rất có cảm giác mạnh mẽ.

“Anh đang nấu cơm?” Cô hơi hơi trừng lớn đôi mắt.

“Không có.” Chu Diệu cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi đang khắc hoa.”

Ôn Duyệt nghe ra được sự mỉa mai của anh.

Cô nhớ lại, sau khi gả qua đây đều là Chu Diệu nấu cơm, mà nguyên chủ luôn ở trong phòng khóc, thuận tiện chờ đồ ăn dọn lên bàn, một bên ăn một bên khóc.