Chương 1

Năm 1987, thôn Hồng Sơn.

Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói.

Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu.

“Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.”

“Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt."

“Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.”

“Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……”

“Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!”

Mắt nhìn mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc trong không khí, những người phụ nữ khác vội vàng tiến lên khuyên can.

Bên bờ sông, chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy con đường lớn dẫn vào thôn, một số người phụ nữ có ánh mắt nhạy bén đã nhận ra hai hình bóng quen thuộc đang đi tới, lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Mọi người xem, đó có phải là Chu Diệu và Ôn Duyệt không? Hai người bọn họ là từ bệnh viện trở về?”

Mọi người rất ăn ý mà dừng lại, quay đầu nhìn về hướng cửa thôn.

“Ồ, đúng là họ!”

“Nhìn Ôn Duyệt như vậy, hẳn là đánh cũng không quá tàn nhẫn, tốt xấu gì cũng còn có thể đi lại được. Không giống như cái cô nhà Hoa Quế kia, cả ngày bị đàn ông đánh đến không thể đứng dậy được.”

“Tên nhóc Chu gia sắc mặt thật xấu, liệu trở về có động thủ đánh vợ nữa không?”

“…… Nói không chừng, vẫn là đến khuyên nhủ một chút.”

Trong miệng thì nói là đến khuyên, nhưng không một ai dám đi lên mở miệng nói chuyện.

Chủ yếu là do vóc dáng cao lớn cộng thêm vẻ mặt u ám của Chu Diệu, khiến mọi người e dè.

Ở Hồng Sơn thôn, Chu Diệu nổi tiếng là người lưu manh, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc, cùng với một đám người không đàng hoàng gây náo loạn, rắc rối khắp nơi.

Muốn trêu chọc hắn, không cần biết có phải họ hàng của hắn hay không, vung lên nắm đấm lên liền đánh tới, thân thể này của đám phụ nữ, ai có thể chịu được một quyền.

Ôn Duyệt vừa vào thôn liền cảm nhận được không ít ánh mắt tập trung ở trên người, quay đầu nhìn, thấy một nhóm người phụ nữ ở phía xa một mực nhìn về bên này xì xào bàn tán. Điệu bộ này, theo miêu tả ở thời hiện đại, chính là đi ngang qua một con chó mà mỗi bước đi đều thu hút sự chú ý và bàn tán.

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn về đồng ruộng ở phía xa.

Ngày đầu hạ thời tiết không quá nóng, ánh nắng chiếu xuống đồng ruộng.

Gió nhẹ thổi qua, cây cối bên trong ruộng theo hướng gió hai bên trái phải đong đưa, tạo ra cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Cảnh tượng này, đời trước chỉ xem được trên điện thoại di động.

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, tham lam mà hít thở không khí trong lành.

Sống lại một đời, cảm giác rất không tệ.

Ánh mắt chuyển hướng đến nam nhân cao lớn phía trước, Ôn Duyệt thả chậm bước chân, sắp xếp lại ký ức lộn xộn trong đầu.

Theo lý mà nói, cô đã chết.

Đi ra ngoài ăn cơm xui xẻo gặp phải khí ga bạo nổ, phạm vi tác động của vụ nổ có chút lớn, cả khu phố tràn ngập trong ngọn lửa, hỗn loạn không chịu nổi.

Lúc chạy trốn thì nhìn thấy một cô bé khoảng bốn, năm tuổi đang sợ hãi khóc lên, bên cạnh lại không có một người lớn nào, trên đỉnh đầu cô bé biển quảng cáo lung lay sắp sập, Ôn Duyệt chưa kịp suy nghĩ đã nhào tới đẩy cô bé ra, bản thân bị biển quảng cáo đập trúng, nháy mắt liền ngất xỉu.

Sống khẳng định là không nổi, không thể nói là hối hận, chẳng qua cảm thấy đáng tiếc.

Sớm biết đột nhiên phát sinh sự việc ngoài ý muốn như vậy, cô liền mua luôn chiếc áo khoác năm vạn đã nhìn trúng vào hai ngày trước.