Trong nhà chính Ôn gia, Lý Hoa Hồng lớn tiếng kêu trời khóc đất: “Ôn Quốc Cường, đó chính là một ngàn đồng tiền, một ngàn đồng a! Ông cứ như vậy liền đưa ra!!”
“Tôi chẳng lẽ không đau lòng sao?” Ôn Quốc Cường nín thở gầm lên, gân xanh trên trán đều nhô lên, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ vào Lý Hoa Hồng mắng: “Tôi đã từng nói với bà là không nên gây rắc rối với Ôn Duyệt, con bé chỉ là một cô gái, sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta, tại sao bà luôn so đo tính toán với con bé?”
“Nếu bà đối xử với con bé tốt một chút, còn có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay sao? Hiện tại thì tốt rồi, tiền bạc đất đai cũng không còn, bà đã hài lòng chưa? Tôi thật là tám kiếp xui xẻo mới cưới một người phụ nữ như bà làm vợ!”
Lý Hoa Hồng không vui: “Tôi làm việc này là vì ai, tôi còn không phải là vì cái nhà này sao! Bây giờ ông lại trách tôi, sao lúc trước cũng không thấy ông ngăn cản gì cả! Bọn họ muốn thì ông liền đưa, sao ông lại hào phóng như vậy!?”
Ôn Quốc Cường bị bà ta làm tức cười, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng: “Chu Diệu là người như thế nào bà còn không rõ sao? Nếu bà không đưa lại tiền cho hắn, hắn có thể quay đầu gây rắc rối cho Hoa tử, bà tin không? Bà cho rằng hắn là cái thứ gì tốt, nói không đưa là có thể không đưa?”
Lý Hoa Hồng bị hỏi đến nghẹn họng, cứng cổ hồi lâu cũng không nói nên lời.
Nhưng bà chính là đau lòng! Một ngàn đồng tiền, bọn họ phải tích cóp bao nhiêu năm mới được a!
“Tôi đã nói là nên gả Hiểu Ngọc qua, đều là bà ở bên cạnh ngăn cản, đồ đàn bà phá của!” Ôn Quốc Cường càng nói càng hối hận, trong lòng lại càng hối hận xanh ruột.
Ôn Hiểu Ngọc mới vừa đi tới cửa liền nghe được những lời này, sửng sốt, nhìn mặt đất trong nhà chính đầy bừa bộn nghi ngờ hỏi: “Ba mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con gái, con không biết……” Lý Hoa Hồng nói với Ôn Hiểu Ngọc về những gì vừa xảy ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ôn Duyệt con nhỏ chết tiệt kia, sau khi gả ra ngoài cánh liền cứng, dám mang theo Chu Diệu đến đây đòi đồ!”
“Cái thứ đen tối chết tiệt đó, đó là cả một ngàn đồng a! Sớm biết thế ——”
Ôn Hiểu Ngọc biết Lý Hoa Hồng muốn nói cái gì.
Cô ta mím môi không nói chuyện, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cao lớn điển trai của Chu Diệu, trong lòng có chút khó chịu không giải thích được.
Thật ra Ôn Hiểu Ngọc rất thích diện mạo của Chu Diệu. Kiêu ngạo tự tin, đẹp trai hấp dẫn, nam tính mạnh mẽ…… khuyết điểm duy nhất là gia thế của anh ta, nếu anh ta là người thành phố, thì khi Lý Hoa Hồng đến hỏi cô ta có đồng ý gả hay không, cô ta nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Đáng tiếc anh ta không phải.
Lý tưởng của Ôn Hiểu Ngọc là gả cho một người đàn ông có hộ khẩu ở trong thành, muốn mượn việc này thoát khỏi thân phận dân quê của mình, vượt qua tầng lớp xã hội, thay vì gả cho một người đàn ông chỉ có thể sống ở nông thôn.
Nghĩ vậy, ánh mắt Ôn Hiểu Ngọc trở nên kiên định, dập tắt những tiếc nuối trong lòng, nhẹ giọng an ủi ba mẹ đang trong tâm trạng hối tiếc và tức giận: “Ba mẹ, hai người đừng nóng giận, trả lại thì cũng đã trả rồi, về sau con nhất định sẽ tìm được một người chồng vừa giàu có lại quyền lực.”
“Đến lúc đó đừng nói là một ngàn, hai ngàn, ba ngàn đều được.” Cô ta nói rất tự tin, “Chu Diệu là một người dân quê, cả đời cũng chỉ có thể đưa ra một ít tiền như thế này, chờ con tìm được đối tượng trong thành, muốn cái gì mà không có? Ánh mắt phải nhìn xa hơn, đừng vì một số tiền ít ỏi này mà tức giận.”
Cô ta nói nhẹ nhàng, chậm rãi và có lý, làm dịu đi cảm xúc của Ôn Quốc Cường và Lý Hoa Hồng.
Lý Hoa Hồng giọng nói bén nhọn: “Hiểu Ngọc nói đúng, Chu Diệu có thể so với người trong thành sao? Hiểu Ngọc của chúng ta chính là học sinh cấp 3, sau này không chừng còn có thể vào đại học trở thành sinh viên, dạng đàn ông gì mà tìm không ra? Giống như Chu Diệu, tính tình rất xấu, còn thích đánh người, thậm chí còn không xứng mang giày cho Hiểu Ngọc nhà chúng ta!”
Ôn Quốc Cường cẩn thận suy nghĩ nột chút, cảm thấy có lý, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ông ta hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài: “Cho thì cũng đã cho rồi, hiện tại nói gì cũng không còn ý nghĩa, tôi đi ra ruộng làm việc, các người nhanh chóng dọn dẹp trong nhà đi.”
……
“Chu Ɗiệu, thật ra tôi còn một việc muốn nhờ anh.” Ôn Ɗuyệt chớp chớp mắt, vô tội cười.
Chu Diệu liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ thầm cô gái này thật biết cách gây khó dễ cho người khác, lười biếng ậm ừ một tiếng: “Chuyện gì?”
“Chính là mảnh đất đó, anh có thể giúp tôi hỏi xem có ai muốn mua không? Tôi định bán mảnh đất này đi.” Ôn Duyệt nhẹ nhàng nói.
Tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, nhưng cô đối với người trong thôn trước sau không quen biết, rất ngại đi hỏi.
Chu Diệu: “Bán đất?”
“Đúng vậy, tôi không biết làm ruộng, hơn nữa tôi muốn đi học trở lại.” Ôn Duyệt gật gật đầu, nhăn khuôn mặt nhỏ, mềm mại mà phàn nàn: “Trước khi bà nội qua đời, bác gái đã hứa chỉ cần tôi muốn đi học thì bà ta sẽ luôn chu cấp cho tôi, nhưng chưa dầy một tháng sau khi bà nội qua đời, bà ta đã ép tôi phải nghỉ học và về nhà làm việc.”
Chu Diệu khẽ cười: “Cô chỉ cần không đồng ý là được rồi.”
Ôn Duyệt nhớ lại vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Lý Hoa Hồng khi đó, cô rùng mình, lắc đầu nói: “Không dám.”
"Nguyên chủ không dám, nếu là cô, cô cũng không dám", Ôn Duyệt nghĩ thầm trong lòng.
“Sợ cái gì.” Chu Diệu giương mắt liếc cô một cái, "chậc" một tiếng, biểu đạt ý hận sắt không thành thép, “Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ mất mạng. Chỉ cần cô so với bà ta mặt dày hơn, ngang ngược hơn thì bà ta sẽ sợ cô.”
Ôn Duyệt suy ngẫm một chút: “Cho nên anh vừa mặt dày, vừa ngang ngược lại còn không quan tâm đến mạng sống của mình?”
Chu Diệu nghe vậy liền dừng lại, quay người đối diện Ôn Duyệt, đôi mắt phượng gắt gao nhìn cô chăm chú, ánh mắt đen láy sắc bén lại mang theo ẩn ý khó giải thích.
Ôn Duyệt bị nhìn đến có chút khẩn trương, đôi tay vô thức nắm chặt góc áo xoa nắn, nghĩ thầm liệu anh có tức giận không?
“Vậy sao cô không sợ tôi, mà lại sợ bác gái cô, tôi không phải càng hung hãn hơn bà ta sao?” Chu Diệu cũng không tức giận.
Thấy vẻ mặt anh như bình thường, Ôn Duyệt lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng thành thật trả lời: “Anh cũng sẽ không đánh tôi, còn bác gái tôi sẽ đánh người, tôi cũng đánh không lại bà ta, tôi không mạnh bằng bà ta.”
Lý Hoa Hồng là một người phụ nữ quen với việc đồng áng nên đương nhiên khỏe hơn Ôn Duyệt một cô gái gầy yếu suy dinh dưỡng.
Chu Diệu ghét bỏ nói: “…… Thật không có tiền đồ.”
“Được rồi, tôi sẽ giúp cô hỏi.”
Ôn duyệt đôi mắt tỏa sáng, tươi cười xán lạn: “Cảm ơn anh ~”
Chu Diệu lấy ra một ngàn đồng tiền cưới do Ôn Quốc Cường trả lại đưa cho Ôn Duyệt, những ngón tay màu lúa mạch khớp xương rõ ràng lại thon dài, đây quả thật là niềm hạnh phúc đối với những người tay khống.