Chương 18

Ôn Duyệt không nghĩ tới Chu Ɗiệu lập tức ra tay, cô hơi há miệng bối rối nhìn chằm chằm mặt đất bừa bộn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Chẵng lẽ cô cũng phải ném thứ gì đó để thể hiện khí thế của mình sao?

Nhưng dường như không có gì để ném cả……

Chu Diệu vẫn ngồi đó với vẻ mặt bình thản, mỉm cười nhìn về phía Ôn Quốc Cường: “Một câu, đưa hay không đưa?”

Ôn Quốc Cường rốt cuộc không thể giữ vững vẻ ngoài ôn hòa giả dối nữa, da mặt không tự chủ nhăn lại, mặt âm trầm nói: “Tiểu Diệu, cậu làm như vậy có phải quá đáng hay không?”

“Quá đáng sao?” Chu Diệu đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Ôn Quốc Cường, giọng điệu kiêu ngạo mang theo chút nguy hiểm, “Bác cả, ông là người thông minh, người thông minh thì luôn thức thời. Hôm nay tôi cho ông hai lựa chọn.”

Anh giơ lên hai ngón tay thon dài, “Một, chủ động giao đất và tiền ra, hai, bị động giao đất và tiền ra.”

Chu Diệu cười rộ lên, cười một cách vui vẻ, diện mạo đẹp trai của anh đặc biệt nổi bật.

Ôn Quốc Cường cau mày, cố gắng giãy giụa: “Tiểu Diệu, chúng ta hiện tại cũng coi như là thông gia, người một nhà không cần phải nháo đến xấu hổ như vậy……”

“Ý của ông là không muốn đưa phải không.” Chu Diệu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy hôm nay cứ thế thôi, ngày mai tôi lại dẫn người lại đây, đi thôi, về nhà.”

“A? Ồ ~” Ôn Duyệt cũng đứng lên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Chu Diệu.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, làm sao lại đi về rồi?

Chu Diệu không chút để ý: “Ngày mai có thể sẽ có rất nhiều người tới, bác cả, bác tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng.”

Ôn Quốc Cường nghe được sự uy hϊếp trong lời nói của anh, sắc mặt lại thay đổi.

Ông ta đương nhiên biết ngày mai Chu Diệu sẽ mang người nào tới, người trong thôn đều biết Chu Diệu tên này cả ngày chơi bời lêu lổng, đi cùng một nhóm thanh niên cũng không nghiêm túc làm ăn. Thanh niên ở tuổi này thường làm việc xúc động lỗ mãng, không ai muốn xung đột trực tiếp với họ, thường chỉ nói xấu sau lưng.

Nhưng đó là một ngàn đồng a, Ôn Quốc Cường không cam lòng đưa ra.

“Ồ, đúng rồi.” Đi đến cửa nhà chính, Chu Diệu lại dừng bước, như nhớ ra chuyện gì, mặt đầy nghi vấn: “Tôi nhớ là Ôn Hoa đang làm giáo viên tiểu học ở huyện thành phải không?”

Ôn Quốc Cường càng khẩn trương, lòng bàn tay đẫm mồ hôi xoa xoa ống quần: “Cậu hỏi cái này làm gì!?”

Ôn Hoa là con trai lớn của ông ta và Lý Hoa Hồng, năm nay 22 tuổi, là học sinh trung cấp kỹ thuật đầu tiên ở trong thôn. Mặc dù không vào đại học, nhưng ở niên đại này học sinh trung cấp kỹ thuật đã rất giỏi rồi.

Đầu tiên hắn ta làm một quản lý nhỏ trong một nhà máy ở huyện thành hai năm, sau lại dùng mối quan hệ tìm người quen, vào làm giáo viên ở một trường tiểu học. Có thể nói Ôn Hoa là niềm tự hào của hai vợ chồng bọn họ!

Chu Diệu nhếch môi cười khẽ: “Không có gì, chính là lâu rồi chưa gặp lại hắn, thấy nhớ, định tìm thời gian đi tìm hắn ôn lại chuyện cũ.”

Ôn Quốc Cường: “??” Hai người không quen nhau, ôn lại chuyện cũ cái gì!

Lý Hoa Hồng đi theo hét lên: “Mày không được đi!!”

Đây là uy hϊếp! Đây là trần trụi - uy hϊếp!!

Cố tình Ôn Hoa lại là niềm tự hào của hai vợ chồng, Chu Diệu một chân đã đạp lên điểm yếu của bọn họ.

Ôn Quốc Cường hít sâu một hơi, giống như lần đầu gặp Chu Diệu, nhìn anh từ trên xuống dưới, trầm giọng không cam tâm tình nguyện nói: “Tiền và đất đều đưa cho cậu.”

“Không được, không thể đưa!” Lý Hoa Hồng thét chói tai ngăn cản, “Không phải đã đồng ý giữ lại số tiền đó cho Hoa tử cưới vợ sao!?”

Ôn Quốc Cường tức giận trừng mắt nhìn bà ta: “Bà câm miệng!”

Số tiền này nếu không trả lại, con trai bà đừng nói là cưới vợ, có thể xảy ra chuyện gì hay không còn chưa biết! Sớm biết như vậy lúc trước không nên nghe theo người đàn bà này đem Ôn Duyệt gả thay, nếu là gả Hiểu Ngọc qua, thì tiền cưới này Chu Diệu cũng không thể lấy lại được!

Ông ta cũng coi như là quyết đoán, ra lệnh cho Lý Hoa Hồng đi lấy tiền, bà ta không muốn, bị ông ta trừng mắt cảnh cáo mà nhìn. Lý Hoa Hồng không dám làm trái lời Ôn Quốc Cường, kéo khuôn mặt dài đi tới đi lui quanh phòng, mấy phút sau, trong tay cầm rất nhiều tiền đi ra, còn rất dày.

Ôn Quốc Cường đếm đếm, rút ra một xấp đưa ra: “Tiền đều ở đây.”

“Bác cả quả nhiên là người thông minh.” Chu Diệu tiến lên nhận tiền, mỉm cười đầy ẩn ý, ngay trước mặt ông ta đếm số tiền trong tay, sau khi thấy không sai mới mở miệng nói: “Ngày mai sẽ không mang theo người tới, bác cả yên tâm.”

Ôn Quốc Cường: “Còn Hoa tử bên kia……”

Chu Diệu nhướng mày: “Tôi và Ôn Hoa không quen biết, nên không đi.”

Ôn Quốc Cường thở phào nhẹ nhỏm, sau đó nghĩ tới một ngàn đồng đã bị lấy đi, trong miệng cảm thấy đắng chát.

Đó chính là một ngàn đồng! Một ngàn đồng a!!

Cứ như vậy mà biến mất! Đi mất!!!

Ôn Duyệt đi theo Chu Diệu ngơ ngác mà rời khỏi Ôn gia, im lặng mười mấy giây mới hưng phấn lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Chúng ta thật lấy được đất và tiền sao? Bọn họ thật sự muốn trả lại sao, họ có lừa chúng ta không?”

Phải biết rằng trước khi tới đây, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị từ chối, dù sao trong ấn tượng của cô, bác gái là người cực kỳ khó chơi và keo kiệt.

Chu Diệu liếc nhìn cô một cái, nhướng mày: “Bọn họ không dám.”

Ôn Duyệt nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái: “Chu Diệu, anh thật lợi hại!”

“Cũng được.” Chu Diệu chạm vào ánh mắt sùng bái của cô, vô thức duỗi thẳng lưng, hai tay đút vào túi quần vẻ mặt bình tĩnh, “Này thì tính gì? Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy thì cứ nói với tôi là được.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong lên thành hình trăng non, gật đầu đồng ý.

Hai người đã ra khỏi sân nhà họ Ôn nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cãi nhau của Ôn Quốc Cường và Lý Hoa Hồng phát ra từ bên trong. Cô quay đầu nhìn lại, từ cánh cửa sân đã mở ra cô liền nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam đang bước ra khỏi căn phòng bên cạnh phòng chính.

Có lẽ là bị đánh thức bởi tiếng ồn nên ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.

Cô ta xõa tóc, mặc váy dài sạch sẽ thoả đáng, đi đường không nhanh không chậm, không phù hợp với phong cách ở nông thôn. Đây hẳn là Ôn Hiểu Ngọc chị họ của nguyên chủ, không hổ là học sinh cấp 3 của thời đại này, khí chất nhìn đều không giống nhau, toàn thân phát ra khí chất tự tin.

Dường như nhận ra điều gì đó, đối phương quay đầu nhìn ra ngoài sân, cách hơi xa một chút, Ôn Duyệt không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ta. Thu hồi ánh mắt tò mò, cô quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Chu Diệu.