Chương 20

Ôn Duyệt nhìn một lúc, cuối cùng cô mới phản ứng: “…… Cho tôi sao?”

“Cha tôi chuẩn bị cho con dâu của mình, cô là vợ tôi, đương nhiên là cho cô rồi.” Chu Diệu nói những lời này, vẻ mặt rất bình tĩnh, như đang nói về một việc nhỏ không đáng kể, nhưng Ôn Duyệt mơ hồ cảm thấy tâm tình của anh có vẻ không tốt lắm.

Cô chần chờ nói: “Không được, quá nhiều.”

Một ngàn đồng ở niên đại này được coi là một số tiền lớn.

Lúc trước Ôn Duyệt từng xem qua trên mạng, thời điểm này một trăm đồng có thể dùng được trong hai, ba tháng nếu tiết kiệm, lương của công nhân trong nhà máy một tháng cũng chỉ mấy chục đồng mà thôi.

Số tiền lớn như thế này, làm sao cô dám nhận.

Chu Diệu mặt không biểu tình: “Không cần? Vậy tôi ném đi.”

Anh giơ tay làm bộ muốn đem tiền ném vào con mương bên cạnh.

“Ê?!” Ôn Duyệt mở to đôi mắt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đã nắm chặt cổ tay Chu Diệu.

Cổ tay của anh tương đối lớn, nhiệt độ làn da ấm, đầu ngón tay cô ấn vào gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh, cảm xúc mềm mại ngoài dự đoán.

Ôn Duyệt cảm thấy người đàn ông này nên là đầy gân cứng mới đúng.

Cô ở trong lòng phàn nàn một câu, cắn răng nói: “Tôi lấy còn không được sao!”

Chuyện gì đây a, có ai lại làm như vậy chứ?

Tiền không cần liền ném, kẻ có tiền đều không làm ra loại hành vi này, người đàn ông này quả nhiên mạch não không giống người thường, đầu óc có bệnh nha.

Ôn Duyệt bám vào cánh tay Chu Diệu, từ trong tay anh rút ra một xấp tiền lung tung nhét vào trong túi quần.

Là một xấp tiền rất dày, nằm trong túi quần có cảm giác hiện diện rất cao, chủ yếu là do vải quần tương đối mỏng, có chút cộm chân.

Trước tiên cứ thu tiền lại, đợi sau này nếu Chu Diệu cần thì cô sẽ đưa lại cho anh.

Ôn Duyệt nghĩ trong lòng như vậy, khi cô ngước mắt nhìn lên, phát hiện khuôn mặt của mình đang cách khuôn mặt của Chu Diệu rất gần.

Đôi mắt hẹp dài, đen nhánh của anh gần ngay trước mắt, đáy mắt lập loè ánh sáng nhàn nhạt, ngũ quan anh tuấn càng trở nên sâu sắc và rõ ràng.

Chu Diệu nhướng mày: “Lấy được tiền rồi còn không đi xuống, muốn tôi ôm cô về nhà không?”

Ôn Duyệt: “……”

Lúc này Ôn Duyệt mới nhận ra bản thân vì ngăn cản Chu Diệu ném tiền mà cả người đang treo lơ lửng trên cánh tay anh, có thể cảm nhận được cánh tay anh rắn chắc hữu lực, treo một người trên đó có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.

Cô lúng túng buông tay, lùi về phía sau hai bước lớn, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên hai vệt đỏ ửng, nhanh chóng trả lời: “Không cần, tôi có thể tự đi được.”

Bộ dáng kia, dường như rất ghét bỏ.

Chu Diệu vô cớ cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng chậc lưỡi hai tiếng, không nói lời nào, nhấc đôi chân dài lên tiếp tục đi về phía trước.

Ôn Duyệt cũng im lặng, đỏ mặt đi theo phía sau Chu Diệu.

Cô giơ tay chạm vào gương mặt đỏ nóng bừng của mình, hít sâu hai hơi, đầu óc mơ màng hiện ra đủ loại suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Chu Diệu cánh tay rất có lực, cơ bắp săn chắc, hôm trước lúc quét dọn vệ sinh cô dã nhìn thấy anh có cơ ngực, hẳn là cũng có cơ bụng đi, không biết có mấy múi.

Tám múi? Hay là sáu múi?

Tỉ lệ eo vai cũng rất đáng kinh ngạc, vai rộng eo thon, nghe nói như vậy gọi là công cẩu eo?

Ôn Duyệt nhớ lại những gì cô nhìn thất ở khu bình luận về việc chị em không mặc quần khi xem video ngắn, khuôn mặt vốn đã nguội dần lại bắt đầu nóng lên.

Chu Diệu trong lúc vô tình ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy khuôn mặt của cô vợ nhỏ đang đi theo phía sau càng ngày càng đỏ. Anh cau mày hỏi: “Sao mặt cô đỏ vậy, cô bị sốt à?”

“Không.” Ôn Duyệt nhanh chóng đem những suy nghĩ không lành mạnh trong đầu quăng ra ngoài, bụm mặt thanh âm rầu rĩ nói: “Trời nắng to nên mặt đỏ.”

Chu Diệu ngước mắt lên nhìn ánh nắng dịu dàng trên đầu.

“?”

Về đến nhà, Chu Diệu nói có việc phải ra ngoài một chút.

Một mình ở nhà Ôn Duyệt đem khăn trải giường và vỏ chăn trong phòng hai người ném vào trong chậu gỗ, đáng lẽ ngày hôm qua nên giặt nhưng lại quên mất.

Chậu gỗ rất lớn cũng rất nặng, cô phải cố gắng kéo chậu gỗ ra giữa sân, cầm muôi gỗ ra vào phòng bếp múc nước, đi đi lại lại làm chân cô rất đau.

Cô thật nhớ đến chiếc máy giặt hoàn toàn tự động.

Ôn Duyệt tay chống lên cái eo đau nhức của mình thở dài, đang chuẩn bị tiếp tục thêm nước vào chậu, dư quang thoáng nhìn thấy Chu Diệu đẩy cửa sân đi vào, trong tay cầm một con gà đã được xử lý tốt.

Cô nhìn chằm chằm vào con gà có chút tò mò: “Con gà này từ đâu ra vậy?”

Chu Diệu lười biếng trả lời: “Từ nhà người khác trộm về cho cô bổ sung dinh dưỡng, thế nào, tôi đối xử với cô có phải rất tốt không?”

Ôn Duyệt lười để ý đến anh, quay người đi vào phòng bếp múc nước.

Chu Diệu bước nhanh đi vào phòng bếp thuận tay đem gà đặt ở trên thớt, nhìn cô múc nước từng đợt, có chút nhìn không được, đoạt lấy chiếc muôi gỗ trong tay cô.

“Để tôi, cô đứng sang một bên đi.”

Anh trực tiếp cầm lấy thùng gỗ, đổ đầy một thùng gỗ nước, nhẹ nhàng mang ra đổ đầy chậu gỗ trong sân, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh cầm lấy khăn trải giường tùy tiện vò hai lần rồi định vắt khô.

Ôn Duyệt sửng sốt: “Anh giặt xong rồi?”

Chu Diệu nhướng mày: “Vò hai lần được rồi.”

Là một người đàn ông, anh không quan tâm đến những thứ như vậy. Trước kia, khi bà nội Chu còn sống thỉnh thoảng sẽ giúp anh giặt đồ, sau khi bà qua đời, cuộc sống của Chu Diệu liền rất qua loa.

Phần lớn đàn ông ở nông thôn đều như vậy, so với người khác thì anh còn đỡ hơn một chút, ít nhất mỗi ngày đều sẽ tắm rửa.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, bác cả Ôn Quốc Cường một tuần mới tắm một lần, lúc vào mùa hè thì chăm chỉ hơn chút, cũng là hai ngày tắm một lần.

Ôn Duyệt hoàn toàn không thể tiếp nhận được.

Cô giơ tay đẩy đẩy Chu Diệu: “Để tôi làm, anh giúp tôi xách nước là được.”

Chu Diệu liếc nhìn cô một cái, có lẽ nhớ lại lần trước cô đã nói là mình có bệnh thích sạch sẽ, liền đứng dậy xách theo thùng gỗ đi vào bếp.

Anh chửi thầm trong lòng, cảm thấy cuộc sống của Ôn Duyệt còn tinh xảo và rắc rối hơn các cô gái trong thành.

Nhưng anh không nói ra, sợ cô lại khóc nữa, rất phiền phức.

Ôn Duyệt ngồi xổm bên cạnh chậu gỗ, trong tay cầm khối xà phòng nhỏ bôi lên khăn trải giường mấy lần, rồi dùng sức chà xát thật mạnh.

Cô giặt rất cẩn thận, nhưng ngồi xổm lâu khiến chân cô tê cứng không thoải mái.

Chu Diệu mang chiếc ghế nhỏ trước bếp ra đặt bên cạnh cô: “Ngồi đây giặt đi.”

“Cảm ơn.” Ôn Duyệt sửng sốt, chậm rãi đứng dậy ngồi lên ghế, hai chân cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.