Chương 11

Trong phòng ánh sáng vẫn mờ mịt, cô xoay người lại thở nhẹ nhàng hơn, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Chờ đến khi gà trống ngừng gáy, Ôŋ Duyệt định tiếp tục ngủ thêm một lúc nhưng bên ngoài lại vang lên những tiếng lách cách lang cang khác.

Giọng nói to của Lâm Phương vô cùng xuyên thấu, âm thanh truyền thẳng vào tai.

Ôn Duyệt: “……”

Phiền chết được!

Cô ngồi dậy, bực bội mà gãi đầu.

Thôi, không ngủ nữa.

Sau khi làm dịu tâm trạng một chút Ôn Duyệt mới đứng dậy xuống giường, cầm chiếc lược gỗ sứt mẻ trên bàn chải tóc, mở cửa bước ra ngoài. Nhìn sắc trời, có lẽ bây giờ chỉ khoảng 6 giờ sáng, nhiệt độ tương đối mát mẻ, không khí rất trong lành.

“Ồ, đã tỉnh rồi à.” Giọng nói sắc nhọn của Lâm Phương vang lên bên cạnh.

Ôn Duyệt quay đầu nhìn lại, Lâm Phương trong tay đang cầm một cái thùng gỗ đang phát ra hơi nóng, trong thùng đựng một chất đen nhão dính. Nhìn thấy cô, Lâm Phương lập tức mỉm cười, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô.

Ôn duyệt bị nhìn đến không thoải mái, cô cười cười, quay đầu lấy chìa khóa mà Chu Diệu để lại trên cửa sổ ra.

Lâm Phương thấy vậy thì dừng lại, hai mắt lóe lên: “Chu Diệu ra ngoài rồi à?”

Ôn duyệt cười cười: “Ừ.”

Lâm Phương nhớ lại những gì mà Chu Thanh Sơn nói ngày hôm qua, thầm nghĩ cơ hội này đến cũng quá nhanh. Bà ta không khỏi vui mừng, cười ra lệnh cho Ôn Duyệt: “Tiểu Duyệt à, bây giờ thím phải đi cho heo ăn, con giúp thím giặt quần áo nhé.”

“?”

Ôn duyệt cho rằng mình nghe nhầm: “Cái gì?”

Lâm Phương cười ha hả, “Bác cả con nói con rất chăm chỉ, có thể làm được mọi việc, con hãy giúp thím giặt quần áo, đồng thời cắt một ít cỏ cho heo, thím còn có một số việc khác phải làm.”

Ôn Duyệt đột nhiên liền hiểu vì sao Chu Diệu chán ghét hai nhà này như vậy.

Cô mím môi mỏng, nụ cười cùng hai bên má lúm đồng tiền đồng thời biến mất, dứt khoát cự tuyệt: “Tôi không làm.”

“Này! Cô là có chuyện gì vậy, tôi là trưởng bối, nhờ cô làm chút việc không được!?” Lâm Phương không nghĩ tới Ôn Duyệt sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, sửng sốt hai giây, sau đó tức giận nhảy lên và mắng, “Sao lại có người như cô, sao lại không nghe lời trưởng bối!”

Đôi mắt đẹp của Ôn Duyệt nhìn chằm chằm bà ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Bà là trưởng bối của Chu Diệu, đợi anh ấy trở về, anh ấy sẽ giúp bà làm việc.”

“……”

Nếu Lâm Phương có lá gan này, cũng sẽ không thừa dịp Chu Diệu không ở nhà mới sai sử vợ hắn. Gương mặt bà ta dài ra, tiếng nói bén nhọn chói tai:

“Phụ nữ cần phải siêng năng thì đàn ông mới thích, mới quan tâm đối xử tốt với cô, nhưng nếu là một người vợ không nghe lời thì sẽ bị đánh ba ngày ba đêm không xuống giường được!”

Ôn Duyệt bị lời này chọc cười, có lệ gật gật đầu: “Đúng, đúng, bà nói đúng, vậy bà hãy làm nhiều việc hơn, trở thành một người vợ chăm chỉ ai cũng thích.”

Thấy cô dầu muối không ăn, không thể chiếm được gì tốt, Lâm Phương xách theo thùng gỗ quay đầu liền đi, bóng lưng tràn ngập tức giận, hai mắt gần như trợn ngược lên trời.

Ôn duyệt nhìn bóng dáng của đối phương hừ lạnh hai tiếng, quyết định chờ Chu Diệu trở về sẽ nói cho anh việc này.

Muốn bắt nạt cô khi không có Chu Diệu ở nhà? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Lâm Phương chân trước mới vừa đi, Lưu Thúy Thúy từ trong nhà đi ra, nhẹ nhàng nói với Ôn Duyệt: “Đừng để ý tới thím hai cháu, bà ấy luôn như vậy tính tình không tốt. Cháu ăn cơm sáng chưa, thím vừa mới nấu hai quả trứng gà, cháu có muốn ăn một quả không?”

“Cảm ơn, không cần.” Ôn Duyệt mỉm cười ôn nhu, cầm chìa khóa mở cửa phòng bếp.

Người khác đối xử với cô như thế nào, cô cũng sẽ đối xử với họ như vậy.

Lâm Phương làm cô tức giận, cô sẽ không chịu đựng, thím ba mỉm cười với cô, cô sẽ mỉm cười đáp lại, cô chính là phân biệt yêu ghét rõ ràng.

Bị cự tuyệt Lưu Thúy Thúy cũng không nói gì, quay trở về phòng bếp.

Ôn Duyệt ngồi trước bếp nhóm lửa, nhớ lại động tác của Chu Diệu tối hôm qua, cô đốt cỏ khô và nhét vào bếp một cách vụng về kỳ lạ, dùng kẹp bới hai lần và cỏ khô bắt đầu cháy.

Đợi lửa cháy rồi cô mới đi đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong, Ôn Duyệt mở cửa phòng của Chu Diệu.

Phòng này bài trí cũng tương tự phòng bên cạnh, chỉ khác là nhiều đồ vật hơn, có thêm một chiếc tủ đựng chén ở phía trước bức tường cạnh cửa sổ.

Ôn Duyệt mở tủ ra nhìn xem, trong tủ có rất nhiều đồ ăn.

Bánh gạo, bánh hạnh nhân, sữa mạch nha, kẹo sữa trắng đại bạch thỏ, một rổ trứng, mì sợi, còn có một chậu tráng men màu vàng đựng mỡ heo và nửa miếng thịt xông khói. Kẹo sữa và sữa mạch nha còn chưa mở ra, hình như là mới mua về.

Ôn Duyệt liếc mắt nhìn một cái, cầm lấy trứng gà, mỡ heo cùng mì sợi đi ra ngoài.

Nấu một tô mì trứng ăn.

Nồi đã nóng, cô dùng thìa múc một ít mỡ heo bỏ vào nồi, sau đó đập vỏ trứng. Trứng chiên với mỡ heo thì càng thơm, nhìn thấy trứng gà trở nên vàng và giòn, Ôn Duyệt cầm cái xẻng xúc trứng vào tô, sau đó trực tiếp đổ nước vào nồi.

Khi nước sôi, cô cho mì vào nồi, sau đó lấy một ít nước mì, lại thêm chút mỡ heo, khuấy đều, thêm một chút muối, hương vị sẽ rất ngon.

Mùi thơm lần lượt bay ra ngoài, Lâm Phương vừa cho heo ăn xong ngửi thấy mùi này, mũi giật giật hai cái, lập tức nhận ra mùi này là gì, tức giận nói: “Ồ, mới sáng đã ăn dầu, sống cũng thật tốt nha.”

Bà ta kêu lên hai tiếng, giọng nói tràn đầy ghen tị: “ Vợ Chu diệu thật là không biết cách sống, ai mà sáng sớm lại ăn mỡ heo?”

Ăn mỡ heo thì làm sao?

Ôn Duyệt cảm thấy ồn ào, đi đến cửa bếp, vừa vặn nhìn thấy Lâm Phương đang đứng trong sân.

Cô mỉm cười, giả vờ ngạc nhiên: “Trời ơi, thím hai, thím mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, chú hai không cho thím ăn mỡ heo buổi sáng sao? Chú hai cũng thật quá đáng, lát nữa tôi sẽ để Chu Diệu nói chuyện với chú hai nhé.”

Giọng điệu mềm mại không hề có tính công kích, nhưng lời nói ra lại khiến người ta nhức nhối.

Nói xong, Ôn Duyệt lập tức đóng cửa lại trước khi Lâm Phương kịp phản ứng và tức giận.

"Bang" một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng có chút xúc phạm.

Lâm Phương tức giận đến mức ngã ngửa, con nhỏ đáng chết này!!!

Ôn Duyệt ngâm nga một chút giai điệu, xoay người ngồi ở trước bếp húp mì, cảm giác sợi mì xuống bụng, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên. Ăn hết một tô mì, bụng cô hơi no, cô ngồi một chút sau đó mới đứng dậy rửa chén và rửa nồi.