Chương 10

Chu Ɗiệu nhìn cô bằng ánh mắt đen sâu tạo ra cảm giác áp bách, làm cho Ôn Duyệt cảm thấy không được tự nhiên, cô cúi đầu kéo quần áo hỏi: “Tôi mặc rất kỳ lạ sao?”

Cô không mang theo nhiều quần áo từ nhà họ Ôn, những bộ quần áo này đều là của chị họ cô mặc chán và không cần nữa, từ khi ông bà qua đời, nguyên chủ chưa bao giờ được mặc quần áo mới. Chiếc áo hoa màu hồng cô đang mặc trông vừa cũ kỹ vừa quê mùa, nhưng những bộ quần áo khác cũng không khác mấy, Ôn Duyệt chỉ có thể bóp mũi mà mặc.

Chu Diệu không nói gì, ánh mắt quét trên người cô từ trên xuống dưới, ánh mắt kia giống như tia X quang.

Ôn Duyệt: “?”

Chu Diệu lại giơ tay xoa cằm.

Hừm, như thế nào cảm giác cô gái này so với hai ngày trước nhìn thuận mắt hơn? Anh đối với diện mạo xấu đẹp không có nhiều cảm giác, chỉ phân biệt giữa thuận mắt và không thuận mắt. Lúc trước bởi vì Ôn Duyệt thường xuyên khóc, anh nhìn cô không thuận mắt, nhìn cô nhiều một chút cũng thấy phiền.

Nhưng hiện tại, Chu Diệu cảm thấy cô gái này cũng không có gì là không thuận mắt.

“Có chút kỳ quái.” Một lát sau Chu Diệu mới mở miệng nói, “Quần áo này của cô quá lớn.”

Không có nghe anh chê xấu, Ôn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, bĩu môi trả lời: “Đương nhiên lớn rồi, đây đều là quần áo chị họ tôi không cần nữa, khung xương và hình thể của chị ấy lớn hơn tôi nhiều.” Lớn thì lớn thôi, không có áo nào khác để mặc, cũng không có tiền để mua quần áo mới.

Nghĩ đến đây, Ôn Duyệt lại có chút buồn bực.

Mặc dù kiếp trước cô không tích góp được nhiều tiền, nhưng tốt xấu gì trong thẻ ngân hàng cũng có mấy chục vạn, cũng đã tích lũy được một ít. Làm người phải biết tận hưởng cuộc sống, nếu không một ngày nào đó liền rời đi cũng không chừng.

Chu Diệu nhướng mày, ánh mắt dời đến cổ tay mảnh khảnh của cô: “Còn nữa, sau này ăn cơm nhiều một chút, cô quá gầy, nếu đi ra ngoài người ta sẽ nghĩ tôi đang ngược đãi cô.”

Ôn Duyệt nghe vậy nâng đôi tay lên nhìn nhìn.

Cơ thể này quả thật rất gầy, loại gầy không khỏe mạnh, cảm giác như chỉ có một lớp da mỏng không có thịt. Cao tầm 1m6 nhưng cân nặng khoảng chừng 70 cân, quả thật là quá gầy.

Bởi vì bị thiếu dinh dưỡng nên đuôi tóc của cô giống như cỏ khô, lộn xộn ố vàng, không đẹp chút nào.

Ôn Duyệt nhéo nhéo cổ tay, nhớ lại những bữa ăn dinh dưỡng mà cô dã xem ở kiếp trước, giọng điệu ấm áp đáp: “…… Được, tôi sẽ ăn nhiều hơn.”

“Được, ngày mai khi ra ngoài tôi sẽ để chìa khóa phía sau cửa sổ, thức dậy cô nhớ lấy.”

Ôn Duyệt gật đầu: “Được…… Đúng rồi, anh có thể mua dầu gội và xà phòng thơm về không? Tắm bằng xà phòngkhông tốt cho da.” Không biết lúc này có sữa tắm hay không, nhưng xà phòng thơm chắc là có.

Cô không chắc chắn liệu Chu Diệu có dồng ý hay không, cô nhìn anh với vẻ mặt đầy hy vọng, đôi mắt ướt chớp chớp không ngừng, vô ý thức mà làm nũng. Lông mi dài và dày của cô giống như chiếc quạt nhỏ, dường như có thể làm lay động lòng người.

Chu Diệu nhíu mày, không hiểu phong tình: “Mắt cô có vấn đề sao?”

Ôn Duyệt thở phì phì: “…… Mắt anh mới có vấn đề.”

“Vậy cô chớp chớp mắt làm gì, được rồi tôi sẽ mua, về phòng ngủ đi.” Chu Diệu sảng khoái đồng ý, đồng thời đi vào phòng tắm lấy thùng gỗ bên trong ra rồi định đi tắm.

Anh cực kỳ hào phóng trong việc tiêu tiền.

Ôn Duyệt vui vẻ trở lại, cười nói: “Cảm ơn anh nha ~” sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

Sau khi bóng lưng của Ôn Duyệt biến mất sau cánh cửa, Chu Diệu mới múc nước nóng trong nồi ra, pha thêm rất nhiều nước lạnh vào, đem vào phòng tắm để tắm, tắm xong thì trở về phòng ngủ.

Nguyên chủ và Chu Diệu phân phòng ngủ trước khi Ôn Duyệt đến, điều này làm Ôn Duyệt cảm thấy rất may mắn.

Mặc dù Chu Diệu đẹp trai, nhưng cô không có tâm lớn để ngủ chung một giường với người đàn ông mới gặp mặt một ngày, cô không thể chấp nhận việc này, phân phòng ngủ như vậy quá tuyệt vời!

Bên kia bức tường, Chu Diệu vừa chạm vào gối liền ngủ, trong khi Ôn Duyệt lăn qua lộn lại không ngủ được.

Thứ nhất là do buổi chiều ngủ quá lâu, thứ hai là đang suy nghĩ một vài vấn đề, còn thứ ba là do cô lạ giường.

Cô đang suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo.

Ôn Duyệt không thể chịu đựng được việc ở lại nông thôn cả đời. Mặc dù một số người ở thế hệ sau nói rằng những năm 80 khắp nơi đều là tiền, nhưng Ôn Duyệt tự hiểu lấy bản thân, việc cô đi buôn bán kiến tiền là không thực tế.

Kiếp trước vì sợ phiền toái và mệt mỏi nên cô tìm một công việc làm giáo viên mỹ thuật ở trường tiểu học, chỉ dạy hai buổi mỗi tuần, không cần gặp gỡ phụ huynh, rất thoải mái. Thỉnh thoảng nhận một vài đơn hàng trên mạng, tiền không nhiều lắm, nhưng đủ dùng.

Ngoài ra cô còn có hai căn hộ ba phòng ngủ nằm ở trung tâm thành phố do bố mẹ để lại. Cô ở một căn và cho thuê một căn, không có áp lực về tiền mua nhà, cuộc sống vô cùng thoải mái và vui vẻ.

Đã quen với cuộc sống nhàn nhã, Ôn Duyệt không thể chịu đựng những khó khăn khi bước đầu gây dựng sự nghiệp.

Trong căn phòng tối om vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng, sau đó vang lên âm thanh như tiếng nướng bánh, lật qua lật lại. Không biết là qua bao lâu, ý thức mơ mơ màng màng, cuối cùng ngủ thϊếp đi, đang ngủ nửa chừng mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài và giọng nói trầm thấp của Chu Diệu.

Anh dường như đang nói chuyện cùng ai đó.

Ôn Duyệt nỗ lực xốc lên mí mắt, ngoài cửa sổ màn đêm vẫn dày đặc, đêm tối như mực. Mí mắt như nặng ngàn cân, cô trở mình và tiếp tục ngủ say.

Trong đêm, âm thanh trở mình trong phòng đặc biệt rõ ràng, Chu Diệu nhất thời ngừng nói, đồng thời che miệng Phương Thạch Đào người đang nói chuyện nhỏ nhẹ như con muỗi.

“Nhỏ giọng chút!” Chu Diệu nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, “Đừng đánh thức cô ấy.”

“……”

Phương Thạch Đào vẻ mặt ủy khuất, hắn đã đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt nhỏ giọng!

Chu Diệu vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài nói chuyện.

Nhậm Nghiệp Lương nhìn bóng dáng cao lớn trong đêm, cười cười : “ Anh Diệu thật là thương chị dâu, hai người tình cảm thật tốt, khi nào mới có cháu trai cháu gái cho chúng ta chơi cùng.”

“Đi ra ngoài.” Chu Diệu nhấc chân đá vào mông Nhậm Nghiệp Lương, nhướng mày nói "chú thì hiểu cái gì."

Anh chỉ là đơn thuần sợ đánh thức Ôn Duyệt, cô lại sẽ khóc. Mắt cô ấy như một cái giếng nước, nước mắt cứ chảy không ngừng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy phiền.

Còn có, cái gì kêu sinh cháu trai cháu gái cho hắn chơi?

Không tự soi mình vào nướ© ŧıểυ xem mình có xứng không! Con trai con gái của anh có thể dễ dàng chơi đùa à? Mơ mộng gì thế!

Ôn Duyệt bị tiếng gà gáy đánh thức.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xám trắng, tiếng gà trống không ngừng kêu ở bên ngoài. Ngày hôm qua ngủ muộn quá, bây giờ tỉnh dậy, thái dương nhức nhói, đầu ong ong vang lên rất không thoải mái.