Chương 12

Lu nước trong phòng bếp đã đầy, Ôn Duyệt kéo chiếc chậu gỗ lớn ra sân, lấy ra một ít xà phòng trong ngăn kéo nhỏ, giặt những bộ quần áo mà cô đã thay hôm qua.

Người trong thôn bình thường đều đi đến bờ sông đầu thôn giặt quần áo, nhưng nhớ lại những người phụ nữ cô đã thấy khi vào thôn ngày hôm qua, Ôn Duyệt liền có chút rụt rè.

Chỉ có vài bộ quần áo thôi, giặt ở nhà cũng được.

Giặt quần áo xong thời gian vẫn còn sớm, Ôn Duyệt nhàn rỗi có chút buồn chán, cô quyết định đơn giản dọn dẹp phòng của Chu Diệu một chút.

Giữa trưa cô vẫn ăn mì, cũng chuẩn bị làm mì cho buổi tối. Mới dọn dẹp xong phòng bếp, Ôn Duyệt đột nhiên nghe thấy ngoài sân có người gọi tên mình.

“Ôn Duyệt, Ôn Duyệt cậu có ở đó không?”

Cô bước ra phòng bếp nhìn bên ngoài, có một cô gái thắt bím tóc đứng ngoài sân. Đối phương mặc quần áo cũ, khuôn mặt trẻ trung thanh tú, đôi mắt trong trẻo, giữa lông mày toát ra khí chất kiên cường.

Chỉ cần nhìn một cái, Ôn Duyệt đã xác định người này chính là nữ chính.

Nguyên chủ và nữ chính đều trải qua cuộc sống giống nhau, trước đó có quan hệ tốt, nhưng sau đó dần dần xa cách. Bởi vì nữ chính luôn khuyên bảo nguyên chủ phản kháng, nhưng nguyên chủ không dám, chỉ biết oán trách người khác, trong lòng cũng rất ghen tị oán hận nữ chính, ngược lại khuyên nữ chính đừng đối nghịch với người thân của mình, sau đó họ dần trở nên xa cách.

“Tôi ở đây.” Ôn duyệt đi đến cửa sân, che giấu sự tò mò lén nhìn cô gái trước mặt: “Vào trong ngồi đi?”

“Không, tôi chỉ muốn nói vài câu với cậu thôi.”

Lý Niệm Thu cũng cẩn thận quan sát bạn mình, thấy trên người cô không có vết thương, tình trạng không tệ mới thở phào nhẹ nhỏm: “Tôi mới về nhà ngày hôm qua, nghe người trong thôn nói rằng Chu Diệu đánh cậu vào bệnh viện, chuyện này có thật không?”

Ôn Duyệt không nghĩ tới nữ chính sẽ hỏi cái này, sửng sốt: “Không liên quan đến Chu Diệu, là do tôi bị thiếu dinh dưỡng, tình trạng cảm xúc không ổn định nên mới ngất đi phải vào bệnh viên.”

Lý Niệm Thu mím môi: “Cậu không nên đồng ý gả thay cho Ôn Hiểu Ngọc, bọn họ chỉ là bác của cậu, cũng không phải là cha mẹ ruột, chỉ cần cậu kiên quyết, họ sẽ không thể can thiệp vào hôn nhân của cậu.” Dù giọng điệu bình thản, nhưng không khó nghe ra bên trong tràn ngập oán hận tiếc rèn sắt không thành thép.

Ôn Duyệt cảm thấy rối rắm.

Cô không biết phải trả lời thế nào, cô cũng không biết nguyên chủ nghĩ gì!

Và sự im lặng của cô trong mắt Lý Niệm Thu lại có một ý nghĩa khác.

Lý Niệm Thu bất đắc dĩ mà thở dài.

Cô hiểu tính tình của Ôn Duyệt nên không nói gì, lại hỏi cô: “Anh ta đối với cậu thế nào?” Nói xong lại nhìn trong sân vài lần, “Anh ta không có ở nhà?”

“Anh ấy sáng sớm đã đi đến thành phố rồi, anh ấy đối xử với tôi cũng khá tốt.” Ôn Duyệt nhanh chóng trả lời, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lý Niệm Thu, cô xác nhận lại lần nữa: “Thật sự, anh ấy tốt hơn so với nhà bác cả nhiều, ít nhất sẽ không để tôi đói bụng làm việc.”

Nghe vậy, Lý Niệm Thu nhăn mày thả lỏng: “Vậy cậu gả qua đây cũng khá tốt.”

“Cậu, nếu không cậu suy nghĩ một chút về việc tiếp tục đi học, những thứ khác đều là giả nhưng tri thức học được là thật, tôi tin tưởng tri thức nhất định có thể thay đổi vận mệnh.”

“Cậu lúc trước……” Lý Niệm Thu ngừng lại, nhớ tới Ôn Duyệt không thích nghe cô thuyết giáo, cô nuốt xuống lời nói trong cổ họng, chỉ nghiêm túc mà khuyên nhủ: “Cậu nghe tôi một lần, trở về tiếp tục đi học.”

Ôn Duyệt có chút cảm động.

Nữ chính thật sự coi nguyên chủ là bạn tốt, đề nghị này cũng không tệ, con còn đang lo không biết sau này phải làm gì!

“Tôi……” Ôn Duyệt vừa định đồng ý, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, ngượng ngùng nói, “Nhưng tôi không có tiền.”

Ô ô ô, trong túi cô một xu cũng không có, cô nghèo thật sự!!

Lâm Niệm Thu lại cau mày, cẩn thận duy nghĩ vài giây, đưa ra đề nghị: “Cậu có phải còn một mảnh đất đang nằm trong tay bác cả? Nếu cậu có thể lấy lại mảnh đất đem bán, có thể bán được ba bốn trăm.”

“Cậu đừng sợ, nếu bọn họ không trả lại cho cậu, liền đi tìm thôn trưởng giải quyết.”

Lý Niệm Thu hiển nhiên rất hiểu tính tình nguyên chủ, thậm chí cả cách giải quyết cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Không hổ là nữ chính, thật đáng tin cậy!

Ôn Duyệt cong đôi mắt đẹp, tươi cười rạng rỡ, thanh thúy đồng ý: “được, tôi sẽ đi, cảm ơn cậu.”

“…… Không có gì.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Ôn Duyệt, Lý Niệm Thu sửng sốt hai giây, cảm giác người bạn trước mắt này hình như đã thay đổi một chút.

Nhưng cô cũng rất vui mừng vì đối phương có thể thay đổi, đôi mày luôn nhíu lại thả lỏng ra, trong mắt có chút ý cười, “Vậy tôi về làm việc trước, nếu gặp phải vấn đề gì có thể đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu.”

Ôn Duyệt gật đầu đồng ý: “Ừ ừ!”

Nhìn Lý Niệm Thu rời đi, Ôn Duyệt đứng đứng ở cửa sân cau mày nghiêm túc suy nghĩ.

Trước khi bà nội của nguyên chủ qua đời, bà đã chia ruộng đất cho nguyên chủ có sự chứng kiến của trưởng thôn. Chỉ là nguyên chủ không biết làm nông, vì vậy hai mảnh đất này sau đó đã bị gia đình nhà bác cả chiếm cho riêng mình.

Cho nên, cô có thể lấy lại những mảnh đất này!

Ôn Duyệt vừa bước ra ngoài được nửa bước, đột nhiên nhớ lại ấn tượng về gia đình của bác cả trong ký ức của nguyên chủ…… Trong ấn tượng, bác gái cả rất hung dữ và đáng sợ, không chỉ biết chửi mắng mà đôi khi còn đánh người, rất đáng sợ!

Vèo một tiếng, Ôn Duyệt nhanh chóng thu lại bước chân vừa bước ra, dứt khoát quay về phòng.

Vẫn là nên chờ Chu Diệu trở về, bàn bạc với anh cùng nhau đi lấy đất về.

Chu Diệu cao lớn khỏe mạnh, ở bên cạnh anh càng thêm an toàn, ít nhất nếu là bác gái cả ra tay đánh người, anh có thể làm lá chắn người cho cô.

Ôn Duyệt tự khen mình thông minh.

Khi Chu Diệu trở về đã rất muộn, trong thôn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ vang lên vài tiếng chó sủa, rồi nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Sau khi tạm biệt với Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào, một mình anh bước trên đường trở về nhà.

Dọc theo bờ ruộng một đường bước nhanh đi về phía trước, khi gần về đến nhà nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng nhạt ấm áp từ sân phát ra, nhanh chóng xua tan bóng tối trước mắt.

Chu Diệu nhướng mày, bước chân nhanh hơn.

Anh đẩy cửa sân ra, lập tức nhìn thấy bóng người gầy yếu nhỏ xinh đang cuộn tròn trên bậc thềm mái hiên.

Cô ngồi trên một chiếc ghế thấp, hai tay ôm đầu gối, nửa khuôn mặt giấu trong cánh tay, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, trông uể oải không có tinh thần.