Chương 2: Gặp gỡ (1)

Sau khi suy xét kỹ lưỡng cậu quyết định vẫn sẽ đi vào bên trong, bởi cậu cảm thấy ở bên ngoài vào buổi tối sẽ còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Sau khi bước vào bên trong cậu nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

"Có người ở đây không?"

Khung cảnh lúc này quả là có chút ma mị, bên trong căn nhà trống rỗng, nếu ngửi kĩ thậm chí còn có thể cảm nhận được một mùi hôi không biết từ đầu bốc lên, nó có thể khiến con người ta liên tưởng đến một số thứ rùng rợn.

Đang trong lúc suy nghĩ thì cánh cửa ở sau lưng cậu bỗng chốc đóng sầm lại, tiếng đóng phát ra rất là lớn làm cậu giật mình.

"Không tốt! Trong này có nguy hiểm, phải chạy!"

Khi cảm nhận được điều không lành, cậu đã cố gắng chạy thật nhanh đến phía cánh cửa, khi đến gần cánh cửa cậu đã lấy tu vi Võ tu cửu phẩm đỉnh phong của mình dồn một cú cực mạnh vào nó.

Nhìn cánh cửa thì có vẻ hơi tàn tạ nhưng thực chất lại cứng không gì sánh bằng, một cú đánh hết sức của cậu lại không thể di chuyển được cánh cửa dù chỉ là một chút.

"Vô ích thôi! Với tu vi cửu phẩm Võ tu không thể làm gì được cánh cửa đó đâu"

Chợt một giọng nói từ đâu đó bất chợt lên tiếng.

"Ai? Mau ra đây" (Võ Bắc nói với giọng điệu có chút lo lắng)

Từ bên trên tầng 2 bất chợt nhảy xuống một bóng hình vô cùng xinh đẹp cùng một giọng nói dễ nghe cất lên:

"Đừng có sợ, ta cũng là người bị mắc kẹt ở đây!"

Sau khi nhận được câu trả lời, lúc này cậu mới lấy lại được sự bình tĩnh, cậu thầm đánh giá.

"Cô gái này dáng vẻ xinh đẹp, nhưng quần áo lại trông có vẻ bình thường? Chắc là không phải đại tiểu thư của nhà nào đó... Hả? Mắt cô gái này có chút đỏ... Chẳng lẽ... Cô ta vừa mới khóc?"

"À... Cô gái cái đó... Xin hỏi cô tên là gì vậy?"

"Thật ra tôi cũng không có ý xấu gì cả... Ùm... Chỉ là muốn hỏi để tiện cho xưng hô thôi... "

"À tôi tên Võ Bắc" (lúng túng nói tiếp)

Đáp lại câu hỏi của Võ Bắc lại là sự im lặng của cô gái...

Lúc này vẻ mặt Võ Bắc có chút lúng túng mà thầm nghĩ:

" Ngại quá đi mất! Cô ta còn không thèm nói gì, biết tìm đâu ra cái hố để chui bây giờ..."

"Ta tên Phương Thảo"

"Hả?" (Chợt bừng tỉnh)

"Ta nói là tên Phương Thảo... Vũ Phương Thảo"

"À, tên cô nghe hay thật"

Kể sau đó cả 2 người đều cùng nhau im lặng, chẳng ai nói gì...

Sau 1 tiếng đồng hồ trôi qua, để thoát khỏi sự lúng túng Võ Bắc đã lên tiếng hỏi Vũ Phương Thảo về việc cùng nhau nghĩ cách để để tìm đường ra ngoài, nhưng đáp lại anh lại là một câu trả lời rất lạnh lùng:

"Không cần đâu, ta đã gửi tín hiệu đến chỗ ca ca của ta rồi, rất nhanh ca ta sẽ đến cứu ta thôi"

Khi nghe được câu trả lời, vẻ mặt của cậu cũng có chút hụt hẫng.