Chương 2

"Thiên nhi chúng ta làm vậy có ổn không" tương nương lo lắng.

"Nương nếu chúng ta không làm vậy họ sẽ tìm cớ đến nhà ức hϊếp chúng ta, không có họ chúng ta sẽ sống tốt hơn" Thanh Lan đem trà đến cho Tô Hạo, theo kí ức của thân chủ của thân thể này phụ thân của Tô Thiên dù không được cho là phú hào nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, khi chết để lại số tài sản, dù ba người không làm gì chỉ cần tớ tháng lấy tiền của những người thuê ruộng cùng các tửu lâu có thể sông an nhàn đến hai đời không lo không nghĩ.

"Con nói cũng có lý, theo ý con, Lan Nhi dìu Thiên nhi về phòng nghĩ đi, ở đây có ta rồi" Thanh Lan nghe theo liền dắt tô thiên về phòng.

"Lan nhi gả cho ta, nàng có ủy khuất không, phải gả cho một kẻ nữ cải nam trang, còn nhiều lúc vì ta mà nàng bị người khác ức hϊếp" Tô Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt.

"Thϊếp không có ủy khuất gì cả, vì thϊếp cũng hiểu rõ chàng là thân nữ tử nên không thể trách chàng, với lại thϊếp từ nhỏ ở bên chàng nên đã yêu chàng mới nguyện ý gả vào Tô phủ" Thanh Lan thấy Tô Thiên hôm nay khác với bình thường cũng vui khi Tô thiên quan tâm ý nghĩ của mình, nàng ra ngoài phút chốc lại mang cháo vào cho Tô Thiên.

"Tay nàng bị gì vậy" nhìn thấy trên tay nàng liền biết có vài dấu do chủ cơ thể này gây ra nhưng nàng chưa từng oán trách, lại còn thêm vài vết do va chạm tạo ra, Tô Thiên khó chịu nhíu mài.

"Thϊếp không sao" nàng rút tay về che đi những vết đỏ trên tay, Thanh Lan từ khi gả cho Tô Thiên lúc nào cũng phải chịu cảnh lạnh nhạt, thường phải gánh chịu sự bực tức của Tô Thiên, thấy vậy cả người hầu trong phủ cũng không coi nàng ra gì, nhiều khi còn bị ức hϊếp lại không dám nói.

Tô Thiên chưa ăn hết chén cháo đã thấy người đem nước tắm vào phòng, Tô Thiên thích sạch sẽ, liền đười hạ nhân ra vội cởi y phục bước vào thùng tắm, tin thần sảng khoái hơn nhiều, Tô Thiên bước ra đã thấy nàng đem y phục vào để ngay ngắn trên giường, định đi ra ngoài.

"Nàng qua giúp ta mặc y phục" nghe lời này nàng lo sợ, bình thường Tô Thiên rất chán ghét nàng nhưng hôm nay lại kiêu nàng giúp mặc y phục, dù nghĩ vậy nàng vẫn bước đến giúp Tô Thiên mặc lại quần áo chỉnh tề.

Tối đến nàng đem mền trải xuống sàn, Tô Thiên khó chịu ra mặt "nàng làm gì vậy"

"Nếu chàng không thích thϊếp nằm đây vậy thϊếp lại góc kia nằm" nàng vội cuốn lấy mền thật nhanh.

"Nàng lại đây" nghe Tô Thiên gọi nàng sợ sệt tiến lại nhưng lòng vẫn lo lắng, có lần Tô Thiên kiêu nàng lại không biết bực tức chuyện gì hất cả chén nước nóng vào người nàng.

"Nàng lên đây" Tô Thiên chỉ xuống giường.

"Chàng chưa khỏe, chàng nằm để thϊếp ra chỗ kia đước rồi" Thanh Lan lo lắng không dám nhìn ngẩn đầu.

"Nếu không lên đây thì đi ra ngoài, đừng vào đây nữa, để mai nương hỏi, ta xem nàng trả lời như thế nào" Tô Thiên biết nàng quan tâm tương nương như mẫu thân nên đem ra uy hϊếp, nhưng đúng như Tô Thiên nghĩ nàng chậm chạp chèo lên nằm bên ngoài, Tô Thiên kéo mền đắp cho cả hai, kéo nàng ôm vào lòng.

"Trờ rất lạnh nằm như vậy sẽ ấm hơn đúng không, ta xin lỗi làm nàng chịu khổ, từ nay sẽ cho nàng cuộc sông hạnh phúc hơn, không để ai ức hϊếp nàng cùng nương hãy tin ta" lần đầu gần giũ được nghe Tô Thiên ôn nhu như vậy nàng thấy hạnh phúc hơn, nàng được một đem ngon giấc trong lòng Tô Thiên mà bao đêm nàng mơ ước trong từng giấc mơ.