Chương 2: Lôi Thiết [ Trọng Sinh ]

Hắn là Lôi Thiết, con trưởng Lôi gia, từ nhỏ hắn đã bị người trong gia tộc coi thường chỉ vì cho rằng mẹ hắn lấy cha hắn chỉ vì tiền tài gia sản nhà họ, khi mẹ hắn sinh ra hắn thì không có ai giúp đỡ hoặc trông nom khiến mẹ hắn vì khó sinh mà thân thể tiều tụy, bà là một người mạnh mẽ, không vì cha hắn không đến thăm bà khi bà gặp khó khăn mà từ bỏ cuộc sống, bà một mình chăm nom hắn, cha hắn thường đi sớm về muộn, hắn lúc đó chỉ mưu cầu tình thương của gia đình nên cũng không có làm gì quá đáng vì muốn cha mẹ sống vui vẻ hắn đã nỗ lực chăm chỉ chỉ là tính cách của hắn rất âm trầm nhưng muốn thoát khỏi những sự thâm trầm đó hắn cần phải nỗ lực hơn nữa, nhưng khi hắn lên đến 18 tuổi mọi thứ đã sụp đổ bởi cha hắn đưa một người phụ nữ và hai anh em được gọi là đứa con ruột của cha hắn về.

Hôm đó, hắn đi học về như thường lệ, vì là cuối cấp rồi nên hắn về hơi muộn một chút, khi vào nhà bầu không khí rất kì lạ. Hắn thấy cha hắn cười nói với người khác, mọi người trong gia tộc cũng vậy, duy chỉ có mẹ hắn là trầm mặc. Hắn định đi lên phòng của mình thì ông nội hắn gọi lại.

"Tiểu Thiết, con qua đây đi."

"Dạ."

"Kia là mẹ thứ hai của cháu ngày mai sẽ cùng cha cháu kết hôn, còn kia là em trai Lôi Nhĩ 16 tuổi và em gái Lôi Thanh 14 tuổi của con, sau này con sẽ sống với họ." Sau đó ông liếc mắt nhìn hai đứa con ngoài giá thú của con mình, hai người này tuy còn nhỏ nhưng rất biết nhìn mặt người khác mà nói.

"Anh trai." Lôi Nhĩ và Lôi Thanh rất biết điều mà đồng thanh nói.

Nếu còn là đời trước thì hắn sẽ không nói gì mà chấp nhận việc mình là một người anh của hai người kia, nhưng đời này thì khác, hắn sẽ không để mọi việc xảy ra như đời trước nữa.

"Tôi không có đứa em cũng không người mẹ nào khác ngoài mẹ ruột của tôi."

"Rầm"

"Mày thật vô lễ, nói chuyện với người lớn như thế hả, không có ai nói với mày là phải lịch sự với người khác sao."

"Ha, dạy dỗ sao, có mẹ tôi dạy tôi đó, nhưng cha à, ông cũng đã dạy tôi cách vô lễ với người ngoài đó thôi."

"Mày...mày...mày cút ra khỏi nhà cho tao, đừng có bao giờ bước vào căn nhà này nửa bước, từ giờ trở đi tao không có đứa con như mày."

Hắn tức giận, hắn triệt để tức giận, đúng vậy, đời trước hắn không nên tư tưởng việc sẽ có một gia đình có đầy đủ cha mẹ, giờ đây, hắn chỉ cần một mình mẹ hắn là được. Và hắn đã lên lầu thu dọn đồ đạc, nhân tiện qua phòng mẹ hắn dọn luôn, được tầm 3 - 4 chiếc vali lớn. Sau đó hắn dẫn mẹ đang thẫn thờ đứng đó đi ra ngoài, để lại một số ánh mắt vui sướиɠ và khó chịu, khinh bỉ.

" Mẹ, từ giờ trở đi con sẽ nuôi mẹ, mẹ không cần lo lắng." Hắn thấy bà vẫn còn mông lung nên hắn vuốt vuốt lưng bà an ủi bà.

"Ừm, cảm ơn con." Từ lâu bà đã không còn tình cảm với người kia nữa rồi, bà chỉ là hơi bất ngờ về việc con trai đã làm thôi. Nghĩ đến việc con trai mình đã chịu khổ nhiều năm như vậy mà giờ đây đã được thoát khỏi sự ràng buộc đó nên bà cũng rất đau xót mà nhiều hơn đó chính là vui vẻ, vui vẻ vì được sồng một cuộc sống tự do tự tại.

"Tiểu Thiết, Thiết nhi, con có tiền không mà đòi nuôi mẹ."

"Con trai mẹ đã bí mật thành lập một số công ti kiếm được vốn rất tốt nên mẹ không cần lo không có cơm ăn. À nhưng mà...con đã bán mấy công ti đó rồi... mới lúc sáng bán." Hắn gãi gãi đầu. Chỉ nghe thấy "Bốp" một cái.

"Ai nha, sao mẹ đánh con." Hắn ôm đầu.

" Con...con...tên phá của này tại sao con lại ngốc vậy hả, có đồ tốt như vậy mà lại bán đi làm gì." Bà nghe mấy câu đầu thì vui sướиɠ, cảm thấy con mình thật là giỏi, còn biết bí mật thành lập một công ti riêng để sau này còn đường lui, nhưng khi bà nghe tới câu sau thì mặt đen lại, ba dây hắc tuyến nảy lên, đây là gì a, đang yên đang lành tự nhiên lại bán công ti đi làm gì chứ, đúng là phá của, bà phải hảo hảo dạy dỗ lại tiểu Thiết nhà mình mới được.

"Mẹ, mình vào nhà hàng kia để ăn trưa rồi nói tiếp." Hắn muốn nói một truyện rất quan trọng.

"Ừ, không nói rõ ra là con không xong đâu."

"Yes, my mom."

___

Nhà hàng hắn vào cũng rất tốt, có phòng riêng, có cách âm, nói chung là rất tốt , chỉ tiếc là sẽ không giữ được bao lâu.

Sau khi dọn món lên Lôi Thiết bắt đầu nói chuyện đời trước với mẹ.

"Được rồi, con nói đi."

"Mẹ, thật ra con có kí ức của kiếp trước, con nghĩ chắc chắn là mẹ sẽ không tin nhưng đó là sự thật. Ngày 25 - 5 sẽ có một thiên thạch rơi xuống Trái Đất làm virus từ trong nó lan thành một loại virus tang đi, nó xâm nhập vào thân thể con người biến con người thành người không có trí tuệ, chỉ có thể ăn thịt người mà sống.... Mạt thế sẽ tới, những người xấu sẽ lộ ra bản chất thật sự của họ, họ sẽ đi cướp bóc hãʍ Ꮒϊếp người vô tội, mẹ, mẹ hãy tin tưởng con."