Chương 26: Học bơi

Editor: Ái Tuyết

Mặt trăng treo nghiêng trên bầu trời đầy sao, tỏa sáng rực rỡ.

Tiêu Sắt đưa tay ôm lấy bầu trời, ngọt ngào cười nói: "Bầu trời đầy sao thật đẹp quá! Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp đến như vậy. Nhìn kìa, đó là sao Bắc Đẩu!"

A Trà bắt chước hành động của Tiêu Sắt giơ tay nắm lấy các ngôi sao: "Bắc Đẩu là gì? Tôi chỉ nhìn thấy bàn tay của mình."

"Những thứ lấp lánh trên bầu trời đó gọi là ngôi sao, trông chúng có giống như chúng ta đang chớp mắt không?" Tiêu Sắt làm động tác nắm lấy, "Tôi thực sự muốn bắt lấy chúng!"

“Ồ, ý cô là thiên hà sao, nhưng hình như từ "ngôi sao" này nghe còn hay hơn từ "thiên hà".” A Trà tò mò nhìn A Sắt, “A Sắt, cô từ trên đó rơi xuống sao?”

Tiêu Sắt tự cười nhạo bản thân một tiếng, nhưng lại rất nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy."

A Trà nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Vậy cô có quay lại đó không?”

Tiêu Sắt cảm thấy tay mình run rẩy, mở miệng muốn nói với cô ấy rằng cô rất muốn quay lại.

Nhưng cô không thể quay lại.

“Tôi sẽ không quay lại đó.” Tiêu Sắt nhoẻn miệng cười, “Đi thôi, cùng tôi đi ra đây nhé.”

A Trà nghe vậy, vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Sợ chết mất, tôi còn tưởng rằng cô sẽ trở về, nhưng chúng ta đi đâu vậy?"

Tiêu Sắt chạy về phía trước: “Đến nơi rồi sẽ biết.”

Tiếng cười vang lên, Dạ Phong từ trong bóng tối đi ra, nhìn hai người đi xa, nhấc chân đuổi kịp hai người.

Tiêu Sắt dẫn A Trà đến bên cạnh bờ sông, cười khanh khách chỉ chỉ mặt sông nói: "Tôi muốn đi tắm, cô giúp tôi trông chừng nhé."

A Trà vô cùng khó hiểu: “Sao cô không tắm chung với những người khác?”

Tiêu Sắt xấu hổ nói ra chuyện này, người ở đây có chỗ nào là giống đi tắm rửa chứ? Mọi người cũng chỉ lăn trong nước qua loa vài cái, nam nữ còn tắm chung một chỗ.

"A Trà, cô còn nhớ chuyện riêng tư lần trước tôi nói với cô không?" Tiêu Sắt nhìn quanh bốn phía, cởi bỏ lá và váy da thú trên người, đi về phía nước: “Nam và nữ khác nhau, nên khi phụ nữ chúng ta tắm, đừng đi cùng đàn ông. "

A Trà tuy không hiểu lắm nhưng lại sẵn sàng tin Tiêu Sắt: “Như cô nói, vậy ngủ cũng phải ngủ riêng à?”

Tiêu Sắc quay đầu nhìn A Tra cũng ở trong nước, trịnh trọng gật đầu: “Ừ.”

A Trà lo lắng: “Chúng ta đều ở cùng nhau, làm sao có thể ngủ riêng? Thanh Long bộ lạc chúng ta khó khăn lắm mới chiếm được sơn động lớn này, muốn tìm thêm sơn động khác là một chuyện cực kỳ khó khăn.”

Sẽ luôn có cách, mọi việc đều phải làm từng cái một, cô sẽ nghĩ ra biện pháp ngủ riêng để bảo vệ sự riêng tư.

Tiêu Sắt đột nhiên lặn xuống nước, A Trà nhìn Tiêu Sắt mất tích, kinh hãi: "A Sắt!"

Dạ Phong trong bóng tối nghe được tiếng kêu của A Trà, đang muốn nhảy ra ngoài, chợt từ trong nước vang lên một tiếng "rào rạt" vang dội.

Tiêu Sắt dưới ánh trăng, tựa như thủy yêu*, khiến Dạ Phong choáng váng tại chỗ.

*(yêu tinh, tinh linh nước chứ hỏng phải thủy quái đâu nha mn)

"A Sắt, cô làm tôi sợ chết khϊếp, tôi còn tưởng cô bị chìm xuống dưới." A Trà gần như sắp khóc, vẻ mặt ủy khuất nói: "Sau này đừng dọa tôi như vậy nữa."

Tiêu Sắt cười: “A Trà, cô biết bơi không?”

"Bơi! Giống như ngư thú sao?" A Trà diễn tả kiểu, "Vỗ trong nước?"

Tiêu Sắt nhớ lại hình ảnh bọn họ tắm vài lần, nhưng hình như bọn họ chỉ đứng trong nước cười nói chơi đùa chứ không bơi!

“Cô không biết bơi là gì à?” Tiêu Sắt ở trong nước làm động tác vung tay bơi, “Như vậy thì sao?”

Nhìn thấy Tiêu Sắt có thể bơi trong nước, hai mắt A Trà sáng lên: "Ồ, thật giống ngư thú, tôi cũng có thể làm sao?"

Tiêu Sắt không nghĩ người viễn cổ thế nhưng lại không biết bơi: “Lại đây, tôi dạy cô!”

A Trà nghe theo lời Tiêu Sắt, mỗi khi nghe thấy cô(TS) sắp dạy cho cô(AT) điều gì mới, cô liền nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ: "Thật sao? Hay quá, phải làm thế nào đây?"

"Nào, dang rộng tay và chèo, đừng sợ, thư giãn, chèo bằng chân nữa... tiếp tục, đúng rồi..."

A Trà rất thông minh cũng rất dễ tiếp thu những điều mới mẻ, chỉ trong một nén nhang, A Trà có thể ở trong nước vùng vẫy khoa tay múa chân.

Tuy rằng cô ấy không thể bơi quá hai mét, nhưng ít nhất khi rơi xuống nước sẽ không loạng choạng, hơn nữa còn biết cách sử dụng tay chân.

Tiêu Sắt khen ngợi cô: "Ừ, chính là như vậy. Tuy nhiên, nước ở đây nông quá, thậm chí còn không đến thắt lưng của tôi. Nếu sâu hơn thì bơi sẽ thú vị hơn nhiều. Chúng ta nên tìm chỗ lặn sâu hơn." .

A Trà ôm lấy cô, hoảng sợ lắc đầu: “Không, dưới đó có ngư thú, có thể ăn thịt người, cô không thể vào đó.”

"Ngư thú?" Tiêu Sắt nghi hoặc nhìn A Trà, "Tôi đã nghe cô nói nhiều lần về con ngư thú này. Nó là cái gì? Nó có lớn không?"

A Trà diễn tả ra con vật dài một mét: “Nó to lắm, rất hung dữ, có nhiều răng, cắn rất đau. Hơn nữa, chúng bơi trong nước rất nhanh và biến mất trong nháy mắt.”

Tiêu Sắt cười nhéo mũi A Trà: "Trong nháy mắt biến mất, cô thật sự đã học được những câu nói của tôi rất nhanh đó. Bất quá, tôi rất tò mò con ngư thú này là cái gì? Nó ở đâu?"

A Trà chỉ vào hạ lưu sông: “Nơi đó có một con sông lớn, ở đó có ngư thú.”

Vừa dứt lời, Tiêu Sắt liền đi xuống: “Chúng ta đi xem xem.”

A Trà ôm lấy cô, cầu xin: “A Sắt, muộn rồi, ngày mai chúng ta đi xem được không? Ngày mai tôi nhất định sẽ đi cùng cô xem nó. "

Tiêu Sắt sờ sờ đầu A Trà, cười nói: "Được, được, ngày mai tôi đi, lại đây, tôi gội đầu cho cô."

Những người ở đây tắm bằng cách lăn hai vòng ở trong nước, tóc cũng được thả vào nước, không dùng bất cứ thứ gì để gội đầu.

Có vài tộc nhân thậm chí còn không nhúng tóc vào trong nước.

Tiêu Sắt nhìn thấy rất tóc nhiều người đều bị rối, trộn lẫn bùn đất... Ôi, cảnh tượng đó thật là "say" lòng người.

Tiêu Sắt xõa tóc A Trà ra, cẩn thận gội đầu: “Khi nào cô mới đưa tôi đi xa hơn? Tôi muốn tìm thứ gì đó hữu dụng.”

A Trà khó hiểu hỏi cô: "Cô đang tìm gì vậy? Cứ để đàn ông đi tìm cho cô."

“Tôi cũng không biết nơi này có cái gì, làm sao có thể để bọn họ đi tìm được?” Tiêu Sắt im lặng thở dài, không biết bản thân biết được bao nhiêu loại thực vật ở thời đại viễn cổ này nữa.

Cô thực sự nhớ gạo, lúa mì, rau xanh, táo và dâu tây! ! !

Sau khi gội đầu cho A Trà, Tiêu Sắt cũng gội đầu cho mình.

Đáng tiếc, đối với những mái tóc đã quen dùng dầu gội và dầu xả thì chỉ gội bằng nước thôi cũng chẳng có tác dụng gì.

Tiêu Sắt không hài lòng, nhưng A Trà lại vô cùng hài lòng, thường xuyên hất tóc khoe khoang.

Sau khi Tiêu Sắt và A Trà rời đi, Dạ Phong từ trong bóng tối bước đến bờ sông, sau đó nhảy vào trong đó.

Nước sông nhắm thẳng vào miệng và mũi của Dạ Phong tràn vào, Dạ Phong nghẹt thở vội vàng ngoi lên khỏi mặt nước như một con bướm lớn đập phành phạch trong nước.

Dạ Phong sặc nước ho khan vài tiếng, cau mày lẩm bẩm: "Không đúng! Vừa rồi mình đã nghe A Sắt dạy A Trà, cũng nhìn thấy A Trà bơi như thế nào, tại sao tới lượt mình lại không làm được?"

Anh nhìn vầng trăng chiếu rọi trong nước, không cam lòng lần nữa lao xuống nước, lại bị nước sặc đến luống cuống tay chân, vùng vẫy loạn xạ ở trong nước.

Thử mấy chục lần, Dạ Phong tức giận đập mạnh vào nước, nói: "Tiếp tục!"

Ánh trăng lặng lẽ ẩn mình trong mây, chỉ có người dưới sông vẫn kiên trì không ngừng vũng vẫy tập bơi.