Chương 27: Ống tre

Editor: Ái Tuyết

Tiêu Sắt bị A Trà đánh thức, bên cạnh đã không còn "cái bếp lò" ấm áp nữa, cô không biết anh tỉnh dậy từ lúc nào, dù sao khi cô ngủ, cũng không thấy Dạ Phong đi vào.

Sau khi duỗi người ra khỏi động, A Trà bưng nước nóng chạy tới, cười tươi: “A Sắt, nước nóng đây!”

Nhìn dòng nước nóng bốc khói là điều hạnh phúc nhất đối với Tiêu Sắt, không có gì thoải mái hơn việc uống chút nước nóng vào sáng sớm.

Có thể súc miệng bằng nước nóng cũng là một niềm vui lớn.

“Cô phun nước nóng ra là có ý gì, là ghét bỏ tộc nhân chúng tôi làm không tốt sao?” Một giọng nói chua ngoa gay gắt đột nhiên vang đến trong tai Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nheo mắt nhìn kẻ gây rối A Tuyết, sau đó tiếp tục súc miệng.

A Tuyết bị phớt lờ, tức giận đến đỏ mặt, nhưng cô ta phải chịu đựng, dù sao hôm nay còn có một sự kiện quan trọng khác.

Nghĩ đến đây, A Tuyết mỉm cười: "Không phải cô nói muốn làm cái thùng để đàn ông mang theo đựng nước sao? Mau làm ngay đi, chúng tôi đều đang đợi cô đó."

Những người trong bộ lạc được A Tuyết mời đến, khi nghe được lời này đều nhìn Tiêu Sắt bằng ánh mắt sáng ngời.

A Tuyết cảm thấy rất đắc ý khi nhìn thấy vẻ mặt bắt nạt của các tộc nhân, càng có nhiều người, tới lúc khó xử Tiêu Sắt sẽ càng thêm xấu hổ.

A Trà che chắn trước mặt Tiêu Sắt: “A Tuyết, A Sắt vừa mới thức dậy, sao cô vội thế? Cô ấy nói được thì cô ấy sẽ làm được.”

"Tôi không phải vì suy nghĩ đến lợi ích của tộc nhân sao? Cô cũng nhìn thử xem, mọi người đều rất mong đợi." A Tuyết bước sang một bên, để lộ vẻ mong đợi trên mặt các tộc nhân.

Sau khi súc miệng, Tiêu Sắt nhấp một ngụm nước nóng, bình tĩnh nhìn A Tuyết.

Người phụ nữ này thực ra khá thông minh, bất kể lúc nào gây phiền phức cho cô, thì cô ta đều lấy lý do vì lợi ích của bộ lạc.

Cho dù cuối cùng A Tuyết có làm sai thì các tộc nhân cũng sẽ không trách cứ cô ta. Bởi vì A Tuyết đều vì các tộc nhân, nên mới chấp nhận làm chim đầu đàn, luôn đứng ra và xông lên phía trước.

Tiêu Sắt cười nhạo, thật đáng tiếc, đi không đúng đường thì thông minh cũng vô dụng.

Nhìn thấy nụ cười khinh thường của Tiêu Sắt, A Tuyết tức giận đến ngứa răng: "A Sắt! Không phải là cô ngủ một giấc liền quên mất lời hứa với chúng tôi ngày hôm qua rồi chứ?"

“Tôi không quên.” Tiêu Sắt nhìn đám người tụ tập xung quanh, mỉm cười: “Mang rìu đá đi theo tôi.”

A Tuyết trợn mắt, ngăn Tiêu Sắt lại, thăm dò hỏi: "Để cho phụ nữ chúng ta làm?"

“Về phần đồ đựng đó, không chỉ phụ nữ mới có thể làm được, mà cả người già và trẻ em cũng có thể làm được.” Tiêu Sắt nhìn tiểu A Tú đang ôm giỏ hoa nhỏ, sờ đầu cô bé, “A Tú, em có bằng lòng đi theo chị không? "

“Nguyện ý.” Tiểu A Tú giơ giỏ hoa nhỏ lên, nheo mắt cười: "Con có thể mang theo giỏ hoa nhỏ này được không?”

“Được.” Tiêu Sắt dẫn tiểu A Tú đi về phía sau sơn động.

A Tuyết lại bắt đầu kích dộng: "Này, Tiêu Sắt, cô đang làm gì vậy? Cô có biết đằng sau sơn động là gì không?"

Tiêu Sắt phớt lờ tiếng la hét của cô ta, dẫn tiểu A Tú và A Trà cầm rìu đá ra phía sau động.

Phía sau sơn động là thảm cỏ rậm rạp, là nơi các tộc nhân đến giải quyết đại tiện, tiểu tiện.

*(Cho Tuyết xin vài dòng để giải thích. Ở chương 11: Củ gừng rừng, Tuyết đọc không hiểu bản raw nên lỡ edit phía sau sơn động là nơi để tạm thi thể người trong bộ lạc. Nhưng sang chương này bản raw ghi chi tiết hơn Tuyết mới biết phía sau sơn động để bộ lạc giải quyết nhu cầu vệ sinh. Tuyết đã sửa lại chương, thành thật xin lỗi mn nhé!)

Vượt qua bãi cỏ, đi thêm vài chục mét nữa là một rừng trúc.

Cô nghe A Trà kể rằng trước đây, bất kể là nam hay nữ đại tiện hay tiểu tiện đều đi tới đâu cũng có thể đặt mông xuống đại tiện, nơi có nhiều phân nhất là trước cửa sơn động. Hành vi này gây ra mùi hôi thối ở cửa sơn động, côn trùng bay khắp nơi, đốt các tộc nhân khốn khổ không chịu nổi.

Sau đó, dũng sĩ Dạ Phong của bộ lạc Thanh Long đứng lên đề nghị mọi người đi ra phía sau sơn động để giải quyết, cũng tránh bị côn trùng bay khắp nơi đốt người.

Lúc đầu, người trong bộ lạc đều tỏ ra miễn cưỡng vì sợ gặp phải dã thú.

Sau đó, trước lời yêu cầu mạnh mẽ của tộc trưởng già, các tộc nhân đã chấp nhận đi ra phía sau sơn động để giải quyết vệ sinh. Vấn đề đã được giải quyết ở một chỗ, lối vào sơn động sạch sẽ, không có một chút dấu vết côn trùng nào bay đến nữa, các tộc nhân đều rất vui mừng.

Sau đó lão tộc trưởng truyền chức tộc trưởng cho Dạ Phong, các tộc nhân cũng không có ai phản đối.

Sau khi Tiêu Sắt nghe xong, nhẹ nhàng thở dài: “Không ngờ Dạ Phong lại là người thích sạch sẽ.”

A Tuyết đảo mắt một vòng, cười đắc ý: "Mọi người, nhìn Tiêu Sắt này, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì mà lại dẫn chúng ta đến nơi này? Là muốn để chúng ta bị côn trùng bay đến đốt sao?"

Lúc này đang giữa mùa hè, côn trùng bay vòng quanh các tộc nhân, điều này quả thực khiến bọn họ có chút nghi hoặc và bất mãn.

Nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của các tộc nhân, A Tuyết càng thêm đắc ý "Hừ, xem các người làm sao cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng."

Tiêu Sắt chỉ vào một đoạn tre nói với A Trà: "Nhìn xem, đây là một cái mắt. Cô cắt từ đây, rồi lại cắt đoạn này từ đây, cô hiểu không?"

"Đã hiểu."

A Trà nhặt rìu đá lên, dễ dàng chặt đứt ống tre: “Tiếp theo thì sao?”

Đoạn tre được cắt ra khỏi các mắt nối, những đoạn tre có mắt nối dày được dùng làm đáy, còn những đoạn tre không có mắt nối thì làm lỗ hở.

Tiêu Sắt nhặt một ống tre nhỏ: “Chặt ở đây, chặt thành miếng lớn như vậy, cẩn thận chặt vào tay.”

A Trà làm theo lời cô, đưa đoạn tre đã chặt cho Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nhét một ống tre nhỏ vào trong ống tre, lắc lắc trước mặt A Trà, cười ngọt ngào: “Cho nước vào rồi cắm vào, nước sẽ không tràn ra ngoài. Có thể mang nó theo bên mình.”

*(Mọi người tra gg thêm để hiểu chi tiết cách làm ống tre đựng nước thời xưa nha. Tuyết dốt miêu tả, nên chỉ nói nôm na là chặt đốt tre vừa, rồi chặt thêm 1 đoạn tre nhỏ làm ống hút cắm vào chỗ hở phía trên xem như là nắp ấy)

A Trà chợt nhận ra, trợn mắt kinh ngạc: “Trời ơi, A Sắt, cô thông minh quá, có thể nghĩ ra tất cả những điều này.”

Tiêu Sắt xấu hổ: "Việc này rất dễ làm, cô cũng có thể làm ra rất nhiều."

“Được.” A Trà rất nhiệt tình cầm chiếc rìu đá lên.

Tiểu A Tú cũng vỗ tay hoan hô: "A Sắt là tốt nhất, em cũng muốn, em cũng muốn."

Vừa rồi A Trà chặt ống tre, đám người trong tộc đều đứng ngoài nhìn, thấy đơn giản như vậy, bọn họ đều nóng lòng muốn chặt tre để làm ống tre.

A Tuyết đang chờ đợi Tiêu Sắt bị các tộc nhân ghét bỏ, nhìn thấy thay vì bị các tộc nhân tỏ ra chán ghét cô, hiện tại lại hết lòng cổ động cho ống tre của Tiêu Sắt. Cô ta tức đến run rẩy, giọng nói trở nên sắc bén: “Cái này rất tốt, nhưng nó còn có chỗ thiếu sót, người khác vẫn phải dùng tay cầm nó ”.

Tiêu Sắt nhướng mày liếc nhìn A Tuyết, cô nhặt chiếc rìu đá lên, từ phía trên ống tre cô cắt hai mảnh hai bên như hai cái tai, lại dùng dây leo làm dây thừng buộc vào hai tai, Tiêu Sắt lắc lắc rồi ném về phía A Trà đang ngạc nhiên: "Hiểu không?"

"Đã hiểu! Đã hiểu!" A Trà từng nhìn thấy dây mây lúc Tiêu Sắt làm cái sọt, A Trà thông minh đem dây leo treo vào cổ mình, sau đó nhìn Tiêu Sắt, vui vẻ hỏi: "Có đúng không?"

Tiêu Sắt gật đầu, trên mặt mang theo ý cười: "Đúng là một cô bé thông minh, thế này được rồi, nhưng vẫn còn có cách đeo khác."

Cô giúp A Trà điều chỉnh dây leo sang một bên vai: “Như vậy đỡ tốn công sức. Dây leo cũng có thể thay bằng thứ khác, ví dụ như da động vật, tùy cô muốn.”

A Trà vui vẻ xoay quanh Tiêu Sắt: "Tôi rất thích, A Sắt, cô thật thông minh!"

Những người trong bộ tộc cũng sôi nổi bắt chước cách làm tai thỏ ống tre và dây leo, quả thực bọn họ đã coi Tiêu Sắt như một vị thần.

A Tuyết nghiến răng dậm chân nhưng cô ta lại không biết xấu hổ, mặt dày nhờ A Trà làm cho mình hai ống tre.

Ống tre này khiến nhóm đàn ông vui vẻ muốn hỏng rồi, không còn lo bị khát hay hết nước khi đi săn nữa.

Dạ Phong cầm ống tre A Trà đưa tới, sau đó anh nhìn đám người trong bộ lạc đang đổ đầy nước vào ống tre khoe khoang với các tộc nhân khác, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Đáng tiếc trên mặt anh có quá nhiều râu, cho dù anh có cười, người khác cũng không thể nhận ra.

“A Trà, cô dẫn tôi đi xem ngư thú được không?” Tiêu Sắt giữ chặt lấy A Trà đang hưng phấn: “Cô đã hứa với tôi rồi mà.”

A Trà nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tiểu Sắt, hưng phấn hỏi: “Lại có thứ gì tốt à?”