Chương 25: Thùng gỗ

Chương 25 Thùng gỗ

Editor: Ái Tuyết

A Diệp không nói gì chỉ trực tiếp dẫn A Hỉ và những người khác đi nướng thịt.

Mùi nước gừng thoang thoảng tỏa ra khiến các tộc nhân phải rướn cổ vừa ngửi mùi hương vừa khe khẽ nói nhỏ: "Thịt nướng thơm quá!"

"Phương pháp của A Sắt thực sự rất tuyệt vời. Thịt thêm nước gừng thơm đến nỗi tôi muốn nuốt luôn đầu lưỡi!"

"Kỳ quái, đàn ông đi săn còn chưa về, sao bây giờ lại nướng thịt?"

"Là A Sắt nói chúng ta muốn có sức lực thì mỗi ngày phải ăn ba bữa. Chính là thời điểm mặt trời trên đỉnh đầu chúng ta sẽ ăn thêm một bữa!"

"Tôi thích nhất là ăn thịt nướng, vừa ngon vừa thơm, thật là tốt quá!"

"Đừng chỉ nghĩ đến ăn uống, lúc này còn có thể tìm được dã thú ăn ba bữa. Đến thời điểm phong tuyết, mọi người sẽ ăn cái gì?"

Các tộc nhân đều trầm mặc.

Tiêu Sắt mơ hồ nghe được, hỏi Dạ Phong đang mài rìu đá: "Làm sao mọi người có thể sống sót qua ngày phong tuyết?"

Ngày phong tuyết mà Tiêu Sắt nói đến, chính là ngày tuyết rơi của mùa đông.

Dạ Phong tiếp tục động tác trên tay cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Toàn bộ người trong tộc cùng nhau rúc vào trong sơn động để giữ ấm. Mọi người đều ăn ít nhất có thể."

Tiêu Sắt đột nhiên nhận ra rằng đây là cách mà họ trải qua mùa đông. Nghĩ đến cảm giác các tộc nhân quây quần bên nhau suốt mùa đông, từng bữa đói khát, Tiêu Sắt như phát điên lên, buột miệng hỏi: "Sẽ có người chết sao?"

Dạ Phong dừng tay một chút, ngước mắt nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt thâm thúy, ngữ khí lạnh lùng: "Không chịu nổi thì sẽ chết!"

Tiêu Sắt nhìn đôi mắt buồn bã của Dạ Phong, trong lòng như co thắt lại.

Ngày phong tuyết tựa như là một điều cấm kỵ liên quan đến sinh tử của bọn họ, có thể sống sót thì sẽ sống sót, không thể sống sót thì sẽ chết.

Nghĩ đến vừa rồi mọi người còn đang nói chuyện với nhau, đột nhiên không còn âm thanh nào nữa. Mặc cho là ai cũng không thể tiếp thu nổi chuyện này.

Tiêu Sắt cảm giác được lạnh lẽo thấu xương truyền vào từng lỗ chân lông. Cô rùng mình, ôm lấy cánh tay, môi tái nhợt không còn chút máu.

"Chỉ cần có tôi ở đây, cô sẽ không chết!" Thanh âm Dạ Phong trầm thấp, nhưng lại để cho người nghe cảm thấy yên tâm.

Tiêu Sắt nhìn Dạ Phong đang mài rìu đá, trong lòng cảm động, hốc mắt nhức nhối: "Còn bao lâu nữa ngày phong tuyết sẽ tới?"

Dạ Phong chỉ vào một gốc cây thấp bé không tên bên cạnh động, thấp giọng nói: "Khi lá rụng hết, ngày phong tuyết sẽ kéo tới." Hiện tại cây nhỏ vẫn đầy cành xanh tươi và tràn đầy sức sống.

"Mùa thu đến rồi, lá đã vàng!"

"Mùa đông đang đến, những chiếc lá đã biến mất!"

Tiêu Sắt nhẹ nhàng đọc thuộc lòng bài thơ tiểu học, động tác trên tay Dạ Phong khựng lại, đôi mắt như vực sâu không đáy.

Tộc nhân bộ lạc Thanh Long rất phấn khích khi lần đầu tiên được ăn bữa thứ ba trong ngày, họ còn nói rằng nếu ngày nào cũng được ăn như vậy thì thật hạnh phúc.

Tiêu Sắt nhìn nụ cười của họ, trong lòng cũng rất thõa mãn. Cô nhìn bầu trời xanh mây trắng, nhìn dãy núi đủ sắc thái ở phía xa, thấp giọng nói: "Muối, da thú. Ăn ngon và mặc ấm!"

Một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc dài của Tiêu Sắt, theo gió thổi, có cảm giác cô đơn lẻ loi nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp. Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lạnh lùng của Dạ Phong dần dần ấm lên.

Cuối cùng phải mất một ngày mới làm được một chiếc thùng gỗ lớn cao bằng nửa người, cũng lãng phí hơn chục chiếc rìu đá.

Nhìn chiếc thùng gỗ này, ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Sắt là đun nước nóng để tắm, nhưng cô cũng biết phải hao hết trăm ngàn cay đắng mới có thể đổ đầy nước vào chiếc thùng gỗ, cũng không thể để cô tắm như vậy.

Mà cô cũng sẽ không ích kỷ đến mức để Dạ Phong dẫn tộc nhân mình làm việc vất vả cả ngày, còn vứt bỏ hơn chục chiếc rìu đá chỉ để làm một chiếc thùng gỗ cho cô tắm.

Tiêu Sắt cúi người thử ngửi thấy mùi vị trên người mình. Ôi, hôi quá đi... Đêm nay cô phải lẻn đi tắm mới được.

Đại Thạch thúc vác chậu đá tới nhìn những chiếc rìu đá bị hỏng vứt đi, ánh mắt dán chặt vào nó, không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Sắt lập tức tiến đến, xin lỗi: "Thật xin lỗi thúc, cảm ơn ngài đã vất vả!" Những chiếc rìu đá bỏ đi này đều là công sức lao động của Đại Thạch thúc.

Đại Thạch thúc ngước mắt nhìn Tiêu Sắt, trong mắt hơi lóe lên: "Lúc trước tôi đi săn bị dã thú cắn đứt chân, tôi luôn cho rằng mình là một phế vật chờ chết, chỉ có thể làm thứ thạch khí*(dụng cụ bằng đá) không có ai cần này!"

Tiêu Sắt nhìn một bên chân bị đứt của Đại Thạch thúc, cảm thấy tiếc thay cho ông, ở thời đại viễn cổ này, đứt một chân đồng nghĩa với cái chết.

"Ở các bộ lạc, mọi người đều có thể làm ra thạch khí, tôi làm thạch khí chỉ vì chúng có thể đổi được chút thức ăn với người trong bộ lạc."

Đại Thạch thúc đỏ mắt, "Tôi không ngờ rằng sẽ có một ngày rìu đá mà tôi làm ra lại được mọi người cần gấp, còn thúc giục tôi làm. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy mình là một người hữu dụng."

"Muốn nói cám ơn cũng phải là tôi mới đúng!" Đại Thạch thúc nói xong không đợi Tiêu Sắt nói thêm liền quay người rời đi.

Mũi Tiêu Sắt đau nhức, sao cô có thể không hiểu nỗi khổ của Đại Thạch thúc chứ? Ông luôn cho rằng mình là gánh nặng của bộ lạc, chỉ là một kẻ phế vật ngồi chờ chết, không còn chút hy vọng nào vào cuộc sống.

Đột nhiên, vào một ngày mọi người đều háo hức tìm đến và yêu cầu ông làm những thứ thuộc về sở trường của ông. Đối với Đại Thạch thúc mà nói, điều đó chứng tỏ ông cũng là một người hữu ích đối với họ chứ không phải là một kẻ phế vật thật sự.

Loại cảm giác vẫn còn tồn tại này, mang đến thành tựu rất tuyệt vời.

Tiêu Sắt đi về phía thùng gỗ lớn, tộc nhân vây quanh thùng gỗ lập tức tản ra, chỉ có Dạ Phong đứng trước thùng gỗ: "Cho nước vào đi."

Tiêu Sắt mỉm cười gật đầu: "Ừ."

Những người đàn ông khác đã sớm chờ đợi câu này, lập tức lấy bát đá đi hứng nước rồi đổ vào thùng gỗ lớn.

Số nước ít ỏi trong bát đá đổ vào thùng gỗ lớn mà nói, hoàn toàn như muối bỏ biến. Ánh mắt Tiêu Sắt rơi vào những khúc cây dư bên cạnh, Dạ Phong lập tức hiểu ý, dẫn nhóm đàn ông đi đóng mấy cái thùng gỗ nhỏ hơn.

Sau đó Tiêu Sắt hướng dẫn bọn họ lắp tay cầm, chiếc thùng gỗ nhỏ này thực sự rất tiện lợi.

Tiểu A Tú ôm một chiếc thùng gỗ nhỏ chạy đến bên cạnh Tiểu Sắt, cười khúc khích: "Thích quá, cái này chơi thật vui!"

Cứ như vậy, Tiêu Sắt có thể xem như hài lòng mỹ mãn rồi.

Nhưng cố tình lại có người chạy tới gây sự, A Tuyết thong thả đi tới, vỗ vỗ chiếc thùng gỗ nhỏ trong tay tiểu A Tú, thở dài: "Cái thùng gỗ nhỏ này thật tốt, nhưng nó chỉ có thể dùng ở chỗ sơn động của chúng ta. Nếu có thể làm một cái để nhóm đàn ông mang theo đựng nước, có lẽ sẽ càng tốt hơn."

Sau khi nghe được lời này, nhóm đàn ông đều gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, A Tuyết nói đúng. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể mang theo thùng nhỏ này bên người."

"Đúng vậy, như vậy chúng ta không cần phải vừa đi săn vừa đi tìm nước!"

"Để không lãng phí thời gian tìm nước, cổ họng tôi khát cháy cũng không dám mở miệng nói."

"Nhưng nếu chúng ta đựng nước trong chiếc thùng gỗ bên người, thời gian đi đường lắc lư chắc hẳn nước cũng sẽ bị đổ hết ra ngoài rồi."

Tiêu Sắt khẽ cau mày, Dạ Phong hét lớn: "Đủ rồi!"

Các tộc nhân không dám nói nữa, nhưng A Tuyết lại không im miệng: "Tộc trưởng, A Tuyết chỉ muốn làm điều gì đó cho bộ lạc. Nếu chuyện này có thể giải quyết được, anh cũng không phải liều mạng vừa đi săn vừa tìm nước!"

Những người trong bộ lạc đều gật đầu ủng hộ những gì A Tuyết nói.

A Tuyết ngập tràn đắc ý nhìn Tiêu Sắt: "A Sắt, nếu cô có thể làm được thùng gỗ lớn và thùng gỗ nhỏ, cô cũng có thể làm ra một chiếc thùng có thể mang theo bên mình để đựng nước đúng không?"

Tiêu Sắt không nói mà nhìn những thân cây còn lại. A Tuyết nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn đến thân cây, cô ta cười khẩy: "Cô sẽ không bảo mọi người đào một cái lỗ trên thân cây để đựng nước chứ? A Sắt, chiếc rìu đá quá lớn, thân cây lại quá nhỏ, cho nên chúng ta chắc chắn không thể đào được."

"Hơn nữa, Đại Thạch thúc không thể làm được chiếc rìu đá nhỏ như vậy."

Sắc mặt Dạ Phong âm trầm, đồng tử sâu thẳm, đang muốn lên tiếng, nhưng Tiêu Sắt đã lên tiếng trước anh: "Không cần phải dùng cái này, có thể dùng cách khác."

Đồng tử Dạ Phong sáng lên, toàn thân toát ra vẻ nhu hoà.

A Tuyết ngẩn ra, cảm thấy tức muốn phát điên khi nghe thấy các tộc nhân vui mừng hoan hô. Nhưng cô ta chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vậy thì khi nào cô mới làm cho mọi người?"

"Ngày mai." Tiêu Sắt nhìn mặt trời lặn, "Đã muộn rồi."

A Tuyết kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy chúng tôi đợi cô."