Chương 24: Chặt cây

Editor: Ái Tuyết

Những người trong bộ lạc còn thức nhìn thấy nhóm Phong Niên khiêng lợn lông dài trở về, ai nấy đều ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới giúp đỡ.

A Diệp thậm chí còn trực tiếp hơn, bà đưa người đến xử lý lợn lông dài, đề phòng để đến ngày mai thịt sẽ bị hỏng.

Tiêu Sắt đơn giản rửa mặt rửa tay qua, sau đó ngồi ở cửa động cùng A Trà trò chuyện ngắm sao đến khuya, cuối cùng cô vô cùng miễn cưỡng bước vào sơn động.

Trước khi cô nằm xuống đống cỏ dại của mình, A Trà lại lên tiếng, hỏi: "Không phải cô được tộc trưởng bế đi rồi sao? Tại sao cô lại trở về?"

Đây chính là vấn đề Tiêu Sắt muốn trốn tránh, cô giả vờ bình tĩnh: "Bế đi rồi là tôi không thể ngủ một mình nữa sao?"

"Có thể, nhưng điều đó sẽ khiến các tộc nhân trong bộ lạc cho rằng tộc trưởng không muốn cô nữa, sau đó đàn ông khác sẽ đến bế cô đi." A Trà ghé sát vào tai cô, đầy tò mò hỏi: "Cô muốn trở thành người phụ nữ của những người đàn ông khác sao?

Tiêu Sắt vừa mới nằm xuống nghe vậy liền đứng phắt dậy, kinh hãi lắc đầu: "Không có."

Ông trời ạ, cái này cũng thật khủng khϊếp rồi!

Sở dĩ cô lựa chọn Dạ Phong là để tránh khả năng bị đàn ông khác bế đi, nếu cuối cùng cô vẫn bị đàn ông khác bế đi, chẳng phải mọi cố gắng của cô đều uổng phí sao?

Không, cô phải đi tìm Dạ Phong.

"Vậy tôi đi đây!" Tiêu Sắt chào A Trà rồi bước những bước lộn xộn chạy đi.

A Trà nhìn Tiêu Sắt đang vội vã rời đi, cau mày, vô cùng tò mò lẩm bẩm: "Tộc trưởng bảo mình nói điều này với A Sắt là có ý gì nhỉ?" *(Anh thâm quá =)))

Tiêu Sắt không dám dừng lại, chạy một mạch tới sơn động của Dạ Phong, sau khi thích nghi với bóng tối, cô thở phào nhẹ nhõm khi không nhìn thấy Dạ Phong ở đây.

Sờ sờ bộ lông thú ấm áp, Tiêu Sắt hài lòng thở dài nằm xuống, dụi mặt vào bộ lông thú ấm áp.

Ôi, thật ấm!

Tiêu Sắt mệt mỏi sau một ngày, dựa vào nơi ấm áp cô liền rơi vào giấc ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Tiêu Sắt cảm thấy dường như xung quanh càng ấm áp hơn, khóe miệng cô hơi nhếch lên, ấm áp như vậy khi đến mùa đông hẳn sẽ không lạnh đâu.

"Ưm, ấm áp quá!"

Hơi ấm cách vài lớp lá truyền đến, cố tình Tiêu Sắt lại không quan tâm liên tục cọ cọ. Toàn thân Dạ Phong căng thẳng, anh nhìn cô gái đang ôm chặt mình, ánh mắt ánh giống như hắc ngọc được ngâm qua mực, càng thêm bóng loáng rực rỡ.

Tiêu Sắt tỉnh lại lần nữa, vẫn là được A Trà đánh thức.

Cô ngáp dài vươn vai, nửa tỉnh nửa mê liếc nhìn A Trà: "Chào buổi sáng A Trà!"

A Trà ngồi bên cạnh Tiêu Sắt, mỉm cười nhìn cô: "A Sắt, nhìn cô thật giống mấy con tiểu dã thú, đáng yêu quá!"

Tiêu Sắt bị cô chọc cười: "Cô biết tiểu dã thú đáng yêu như thế nào à, cô đã từng thấy qua chưa?"

A Trà lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy qua, nhưng nhóm đàn ông nói, ấu tễ*(con non mới sinh) cũng giống cô vậy, hẳn là rất đẹp mắt."

Tiêu Sắt tỉnh hoàn toàn, cô đứng dậy, đi về phía cửa động: "Tôi đồng ý với cô, tất cả ấu tễ đều rất đáng yêu."

Niềm vui lớn nhất của A Trà là được A Sắt tán đồng ý kiến của mình, cô đi lẽo đẽo theo phía sau Tiêu Sắt, không ngừng đặt câu hỏi.

Tiêu Sắt lần lượt trả lời, từ trong sơn động đi ra, nhìn thấy một cái cây to một người cũng không thể ôm hết, cây bị ném trước cửa động, cô kinh ngạc hỏi: "Ai chặt nó vậy?"

"Tộc trưởng đã dẫn các tộc nhân đi chặt chúng về." A Trà vừa đi vừa nói, "Rìu đá cũng vì vậy mà bị hỏng mất mấy cái, cô nhìn xem."

Theo ánh mắt của A Trà, Tiêu Sắt nhìn thấy bảy tám chiếc rìu đá bị hỏng vứt trên mặt đất, trong lòng vô cùng cảm động.

Dạ Phong đi tới, đưa cho cô món thịt nướng được gói trong lá: "Thử đi."

Tiêu Sắt xúc động cầm lấy miếng thịt nướng, vuốt ve đại thụ, thật sự cảm động: "Cảm ơn mọi người đã vất vả!"

"Làm thế nào đây?" Đôi mắt Dạ Phong liếc nhìn khuôn mặt của Tiêu Sắt, hình như cô rất vui mừng.

Tiêu Sắt ngước mắt nhìn bảy tám chiếc rìu đá bị vứt đi, lặng lẽ thở dài, quả nhiên cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Ở thời kỳ đồ đá này, việc chặt một cây lớn như vậy đã khó khăn, lấy cây lớn làm thùng lớn chẳng phải còn khó hơn sao?

"Cái này không được sao, tôi lại đi chặt một cây khác về." Dạ Phong thấy cô cau mày, xoay người rời đi.

Tiêu Sắt vội vàng kéo anh lại: "Không phải, cây này đã rất tốt rồi."

Dạ Phong nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu như biển, nhìn đến mức Tiêu Sắt cảm thấy có chút ngượng ngùng, hoảng loạn cắn một miếng thịt nướng: "A, không tệ, rất đậm đà, nước gừng được thêm vào rất vừa phải!"

"A Diệp nói, cảm ơn cô đã dạy bà ấy cách dùng gừng để làm món thịt thơm ngon như vậy." Ánh mắt Dạ Phong nhìn về phía đại thụ, "Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ làm."

Tiêu Sắt thở dài, không nói nên lời, cuối cùng vẫn đem suy nghĩ của mình nói ra, yếu ớt hỏi: "Có thể làm được không?"

Dạ Phong trịnh trọng gật đầu, đi tới chỗ Đại Thạch thúc lấy hai chiếc rìu đá lớn rồi đi đến gốc đại thụ: "Đây là tôi nhờ Đại Thạch thúc làm suốt một đêm."

Tiêu Sắt thực sự bội phục anh vì có thể đem mọi chuyện tính toán đến chu toàn, trong lòng cô cũng rất mong chờ thùng gỗ lớn.

Dạ Phong cầm rìu đá bắt đầu chặt đại thụ theo chỉ dẫn của Tiêu Sắt.

Đứng ở một bên, Tiêu Sắt cuối cùng cũng nhìn thấy được quá trình khó khăn mà nhóm Dạ Phong đã trải qua để chặt xuống gốc đại thụ này.

Chỉ vì lời nói của cô mà Dạ Phong đã đưa cô ra ngoài trong đêm tối nguy hiểm, sau đó còn dẫn theo tộc nhân của anh đi chặt một gốc đại thụ vào sáng sớm.

Bây giờ, anh lại cầm chiếc rìu đá nặng nề bất tiện tiếp tục chặt, việc chặt một cái cây lớn như vậy quả thực khó khăn đối với anh.

Những người đàn ông cùng nhau đi đốn đại thụ vào buổi sáng cũng đều đi đến làm việc cùng Dạ Phong. Rìu đá được mọi người luân phiên thay đổi người không ngừng chặt vào cây.

Khi chiếc rìu đá chặt đại thụ ra làm ba đoạn, cuối cùng chỉ còn lại thân cây cao bằng nửa người trưởng thành.

Lúc này Tiêu Sắt rất nhớ đến rìu sắt, những thứ đó nếu có ở đây, chắc chắn sẽ là thần khí! Chỉ tiếc là ở thời đại thậm chí đến muối còn không có thì làm sao có sắt được!

Một buổi sáng đã trôi qua, cây chỉ mới chặt được một nửa, các tộc nhân đều vô cùng mệt mỏi, có người thể chất yếu nhược, trực tiếp ngã sấp xuống đất.

Tiêu Sắt tìm thấy Dạ Phong, đem ý tưởng của mình nói ra.

Dạ Phong bất động thanh sắc*(Bất động thanh sắc : mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.), hơi nhướng mày: "Ý cô là, cần ăn ba bữa một ngày?"

Tiêu Sắt hỏi anh: "Bây giờ anh không đói sao?"

Dạ Phong theo bản năng nhìn về phía bụng mình, anh thật sự không có để ý đến cái này, anh đã quen rồi.

Thấy anh không lên tiếng, Tiêu Sắt lại hỏi anh: "Anh không cảm thấy mình không còn sức sao?"

Diệp Phong suy nghĩ một chút: "Phải ăn sao?"

"Đương nhiên, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ chết đói!" Tiêu Sắt phát huy miệng lưỡi sắc bén của mình: "Hơn nữa, những người phải làm việc nặng như anh, quá vất vả sẽ không có sức lực. Nếu anh không bổ sung năng lượng cho mình, anh sẽ không có sức lực đi săn."

Dạ Phong nhìn Tiêu Sắt thật sâu, cuối cùng gật đầu: "Được."

Lần này đến phiên Tiêu Sắt kinh ngạc, không ngờ Dạ Phong lại trực tiếp đồng ý đề nghị của cô.

Lần đầu tiên cô nói với A Trà chuyện này, A Trà đã nói rằng cô ấy không thể tiếp thu được, cô ấy còn nói rằng đàn ông đi săn ở bên ngoài, phụ nữ các cô sẽ không thể ăn vụng thức ăn ở nhà.

Không ngờ Dạ Phong lại tin tưởng cô vô điều kiện như vậy.

Tiêu Sắt nhìn thấy Dạ Phong đi tìm A Diệp, nói chuyện với bà ấy một lúc, sau đó cô thấy A Diệp nhìn về phía cô.

Tiểu Sắt có chút ngượng ngùng, nhóm đàn ông vất vả ra sức đi săn, nhưng cô lại ở nhà đòi ăn thịt, bị mắng cũng là tự mình chuốc lấy.

Cô ngồi chờ những lời chửi rủa giận dữ từ A Diệp và những người khác, không ngờ thay vì chờ đợi sự tức giận từ A Diệp và những người khác, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô cảm động.