Chương 23: Đại chiến lợn lông dài

Editor: Ái Tuyết

Trong khu rừng nguyên thủy toàn những cây cao chót vót như muốn vươn tới tận mây.

Cây cối trải dài tứ phía, che khuất hoàn toàn bầu trời.

Tiêu Sắt hưng phấn dang rộng hai tay, chạy trên lớp lá cây rậm rạp trong rừng nguyên thủy: "Dạ Phong, nơi này thật đẹp, tôi vậy mà có thể nhìn thấy khu rừng nguyên thủy, thật quá hưng phấn, quá kích động!"

Ừm, điều kiện trước tiên là phải bỏ qua mùi hôi bốc ra từ lá cây.

Dạ Phong không hiểu tại sao Tiêu Sắt lại vui vẻ như vậy, đôi mắt anh sâu thẳm, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Muốn cây nào?" Phong Niên lao tới chỗ Tiêu Sắt, giơ chiếc rìu đá trong tay lên.

Tiêu Sắt hưng phấn vỗ vỗ cái cây cao bên cạnh: "Chính là nó."

Phong Niên vác rìu đá lên bắt đầu chặt, Trường Sinh đốt lửa xong cũng đến hỗ trợ.

Tiêu Sắt tò mò nhìn Dạ Phong: "Anh đang nhìn cái gì? Sao lại cảnh giác như vậy?"

"Không có gì." Dạ Phong ngước mắt nhìn mặt trời lặn, đôi mắt trở nên sáng hơn, toàn thân rơi vào trạng thái nghiêm cẩn cảnh giác.

Sau khi mặt trời lặn, cả khu rừng nguyên thủy trở nên tối tăm, chỉ còn ngọn lửa bên cạnh lập lòe ánh sáng.

Đột nhiên, một âm thanh "loạt xoạt" vang lên, Tiêu Sắt giật mình, da đầu tê dại, thấp giọng hỏi Dạ Phong: "Âm thanh gì vậy?"

Điều Dạ Phong lo lắng nhất đã xảy ra.

Khi màn đêm buông xuống, thú rừng sẽ ra ngoài kiếm ăn thì hệ số nguy hiểm cũng theo đó tăng cao.

Âm thanh "loạt xoạt" đó lại vang lên, càng ngày càng gần nhóm người Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt có chút sợ hãi: "Dạ Phong, đó là cái gì?"

"Dã thú." Dạ Phong đứng chắn trước mặt Tiêu Sắt, thấp giọng nói: "Trốn ở phía sau tôi, đừng chạy lung tung."

Dã thú!

Lúc này Tiểu Sắt mới nhớ ra mình đang ở trong một khu rừng nguyên thủy, màn đêm ở nơi này chính là thế giới của dã thú, cũng là điều trí mạng của con người.

Rốt cuộc mấy ngày nay cô đã ăn bao nhiêu cái lá gan? Dám đến rừng nguyên thủy làm khách trong đêm tối.

Tiêu Sắt vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi thật sự quên mất."

Cô mừng quá đã quên mất đây là rừng nguyên thủy.

Trường Sinh và Phong Niên đi tới gần Dạ Phong, ba người nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh.

Là một con lợn lông dài.

Tiêu Sắt kinh hãi che miệng, nhìn con lợn toàn thân lông lá to lớn nặng ít nhất 500 cân này, trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi.

Đôi mắt Dạ Phong đen như ngọc phút chốc sáng lên: "Đồ ăn ngon!"

"Trường Sinh! Phong Niên!"

"Lên!!!"

Theo tiếng hét Dạ Phong, ba người tách ra lao về phía con lợn lông dài.

Lợn lông dài khi nhìn thấy con mồi cũng rất hưng phấn, gầm gừ rồi lao về phía đám người Dạ Phong.

Dạ Phong đang chạy, giáo đá trong tay bất ngờ phóng về phía lợn lông dài, một kích đâm xuyên trên thân nó. Lợn lông dài kêu lên đau đớn nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy về phía Dạ Phong.

Trường Sinh bên trái dùng giáo trên tay cũng đâm vào lợn lông dài, khiến lợn lông dài đổi hướng đuổi theo cậu.

Bên phải Phong Niên hét lên một tiếng, cầm rìu đá trên tay chém tới lợn lông dài.

Một chém này mạnh đến mức để lại một miệng vết thương chảy đầy máu trên người lợn lông dài.

Lợn lông dài bị thương, hai tròng mắt đỏ ngầu, lại xoay đầu đuổi theo Phong Niên.

Dạ Phong cầm lấy một chiếc rìu đá khác lao về phía lợn lông dài, anh bật người nhảy lên dùng rìu chém vào đầu lợn lông dài, khiến nó phát đau điên cuồng chạy về phía Dạ Phong.

Trường Sinh và Phong Niên tất nhiên sẽ không cho nó cơ hội này, họ tấn công từ hai phía, trong tay cầm giáo đá và rìu đá, không ngừng đâm chém lợn lông dài.

Dạ Phong lách người một cái, giáo đá trong tay mạnh mẽ đâm xuyên qua cằm lợn lông dài.

Một chiêu này, kí©h thí©ɧ lợn lông dài đau đến mắt trợn trừng như sắp lồi ra, nó giận dữ gầm lên một tiếng quay người muốn bỏ chạy. Tuy nhiên, lợn lông dài bị thương quá nặng, chạy được vài bước đã ngã xuống đất, bốn chân cô giật vài cái rồi tắt thở!

Cả quá trình chiến đấu nhìn thật nguy hiểm, tâm Tiêu Sắt cũng nhấc lên, sợ lợn lông dài sẽ giáng cho Dạ Phong một đòn.

Cũng may thân thủ Da Phong lợi hại, nếu không thì cô không dám tưởng tượng kết cục sẽ ra sao.

Dạ Phong sảng khoái đi tới trước mặt Tiêu Sắt: "Không làm cô sợ chứ?"

Tiêu Sắt lập tức kiểm tra Dạ Phong: "Tôi không sao, để tôi xem vết thương của anh."

Nghe giọng điệu lo lắng của cô, Dạ Phong không nói gì, ngoan ngoãn đứng yên để cô tự kiểm tra.

Nhìn miệng vết thương không sao, Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm: "May mắn là vết thương không bị rách ra!"

"Cô lo lắng cho tôi?" Tròng mắt Dạ Phong chợt lóe.

Tiêu Sắc áy náy nói: "Nếu không phải tôi bảo anh tới đây, chúng ta cũng không gặp phải lợn lông dài. Nếu anh lại bị thương, tôi làm sao giải thích với tộc nhân của anh?"

Đôi mắt sáng ngời của Dạ Phong bỗng chốc tối sầm lại, anh lại hỏi: "Cô sợ hãi sao?

Tiêu Sắt mỉm cười lắc đầu: "Không có."

Phong Niên mỉm cười nói: "Cô ấy đến cả Xương Hồn còn không sợ. Thì làm sao có thể sợ một con lợn lông dài lớn!"

Điều này cũng đúng.

Trường Sinh không thích nói chuyện, lại nói: "Trở về trước đi, máu lợn lông dài lợn sẽ hấp dẫn những mãnh thú khác, ở đây không an toàn."

Dạ Phong liếc nhìn cậu: "Còn chưa chặt cây."

Trường Sinh nói: "Sau khi mặt trời mọc rồi quay lại chặt cũng không muốn." Lúc đó sẽ không có dã thú.

Tiêu Sắt lập tức đồng ý: "Trước đó là tôi không suy nghĩ kỹ, nên để ngày mai rồi quay lại. Chúng ta về trước đi."

Dạ Phong không suy nghĩ thêm, đồng ý: "Được."

Trường Sinh đang muốn thuyết phục thêm, nghe tộc trưởng đáp ứng liền im lặng.

Phong Niên sáp đến người Trường Sinh, làm mặt quỷ với anh ta, cười nói: "Tộc trưởng không nghe lời cậu nói đâu."

Trường Sinh đi tới trước mặt lợn lông dài, nhướng mày nhìn Phong Niên: "Đến đây."

Phong Niên tung tăng đi tới, cười nói: "Tộc trưởng không nghe anh nói, nhưng tôi lại nghe anh nói được chưa."

Hai người đàn ông khiêng lợn lông dài nặng 500 cân, bước đi dễ dàng.

Tiêu Sắc sùng bái lại tán thưởng: "Trường Sinh, Phong Niên thật lợi hại! Hai người có thể khiêng một con lợn lớn đi dễ dàng như vậy!"

"Một mình tôi cũng có thể khiêng được." Ở một bên Dạ Phong tiến đến gần Tiêu Sắt thấp giọng nói: "Tôi cũng có thể tự mình gϊếŧ chết một con lợn lông dài!"

Tiêu Sắt vỗ tay, đôi mắt lấp lánh sáng ngời: "Oa, tộc trưởng thật lợi hại!"

Dạ Phong khẽ cau mày, tại sao khi nói lời này, anh lại cảm thấy lời Tiêu Sắt nói có chút lấy lệ.

Tiêu Sắt giơ ngọn đuốc lên, tăng tốc chạy tới trước mặt Phong Niên, giọng điệu hưng phấn: "Phong Niên, động tác vung rìu đá của cậu thật hảo soái*(đẹp, ngầu)!"

Phong Niên cười toe toét, đôi mắt mở to: "Hảo soái có nghĩa là gì?"

"Có nghĩa là đẹp và lợi hại đó." Tiêu Sắt chỉ vào lợn lông dài tán thưởng, "Mấy ngày nay chúng ta chỉ ăn thịt lợn lông dài, tại sao không thấy những con thú khác?"

"Cô muốn nhìn thấy những dã thú khác sao?" Phong Niên kinh ngạc nói: "Dã thú có rất nhiều, nhưng ở chỗ này lại không có."

Cậu quay lại chỉ vào khu rừng nguyên thủy: "Cô nhìn khu rừng rậm đó đi, tuy lớn nhưng thực sự không có bất kỳ dã thú nào trong đó. Đều bị chúng tôi đã săn đến chạy trốn hết rồi."

Phong Niên đến gần Tiêu Sắt, khoe khoang nói: "Thử nghĩ xem chúng ta có bao nhiêu bộ lạc ở đây. Dù có bao nhiêu dã thú cũng không đủ cho chúng ta ăn, đúng không?"

Tiêu Sắt gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."

Rất nhiều loài động vật ở hiện đại đã bị con người săn bắt đến tuyệt chủng, nếu dã thú ở đây không trốn thoát, chắc chắn chúng cũng sẽ bị nhóm người Phong Niên săn gϊếŧ đến tuyệt chủng.

"Cẩn thận dưới chân đi!" Dạ Phong chen vào giữa hai người, bình tĩnh nói: "Phong Niên, ngày mai cậu dẫn đội đi săn được không?"

Phong Niên giật mình, không thể tin nhìn Dạ Phong, kêu rên: "Tộc trưởng, tôi chưa bao giờ làm việc này."

"Cái gì cũng có lần đầu tiên." Dạ Phong liếc nhìn cậu, "Chỉ ngày mai thôi."

Phong Niên kêu rên không thôi, còn muốn cầu tình cho bản thân, nhưng Trường Sinh đã kéo cậu lại: "Đừng lộn xộn!"

Phong Niên ủy khuất, ngoan ngoãn cùng Trường Sinh khiêng lợn lông dài đến trước sơn động.

*Tội nghiệp bé Niên ^^~