Chương 5

Nhà họ Lý có một con lừa khổ hình to và cân đối, cổ cao ngất, bước đi như bay. Khương Duy ngồi trên xe lừa, cảm thấy con lừa còn hối hả muốn đến bệnh viện hơn cả mình.

"Con lừa này mạnh thật đấy, cả hai người đàn ông to lớn như chúng ta nó cũng kéo được." Khương Duy khen ngợi.

"Lừa là súc vật dùng để kéo xe, không có gì để nói thì không cần phải cố gắng nói chuyện." Lý Ưng đánh giá Khương Duy từ trên xuống dưới, người không cao, trắng và gầy, ước lượng cũng chỉ khoảng năm mươi ký: "Tay chân chút xíu thế này, đàn ông to lớn."

Ý châm biếm không cần quá rõ ràng.

Khương Duy kinh ngạc: "Anh nói cái gì vậy, tôi mới 18 tuổi, tôi còn có thể cao lên, hồi nhỏ anh chưa từng bị người khác đánh à?"

Lý Ưng: "Không ai đánh bại được tôi."

Khương Duy lặng lẽ lườm anh một cái.

Thị trấn cách thôn làng không xa, ngồi trên xe lừa rất nhanh đã đến nơi.

Khương Duy được Lý Ưng bế công chúa xuống xe lừa, má vì độ nghiêng mà buộc phải dựa vào ngực Lý Ưng, tư thế mập mờ.

Khương Duy thấy mấy người bán hàng trước bệnh viện đều nhìn về phía này, cậu luôn không quan tâm đến ánh mắt người khác, nhưng lúc này bỗng không kiểm soát có hơi ngượng ngùng: "Này, anh trai à, anh không thể đổi thành cõng tôi vào bên trong được sao, như vậy có vẻ kỳ quái."

"Không thì cậu xuống dưới tự đi đi."

"Cũng được."

Lý Ưng bổ sung: "Về nhà cũng phải tự đi bộ."

Đường về nhà mấy cây số, cậu là một bệnh nhân làm sao tự đi bộ được, Lý Ưng cố ý như vậy. Khương Duy nhếch mép, lặng lẽ ôm lấy cổ Lý Ưng: "Bỗng nhiên thấy được anh bế đi cũng khá tốt, ha ha."

Bệnh viện ở thị trấn được gọi là bệnh viện, nhưng thực tế giống như một phòng khám nhỏ, không có quầy lễ tân, không có y tá, chỉ có một bác sĩ nam trung niên đeo kính gọng đen.

Vết thương tuy chảy nhiều máu, nhưng vết cắt không sâu, không đến nỗi tổn thương gân cốt, có thể khâu hoặc không, khâu thì an toàn hơn một chút, nhưng phòng khám không có thuốc tê, quá trình khâu là dùng kim chọc vào thịt, cứ thế mà khâu chẳng cần gì.

Điều này quá nguyên thủy, Khương Duy nghe xong chân tay liền mềm nhũn, cậu biết mình không phải người can đảm chịu được đau, quyết không đồng ý khâu lại. Cậu phản đối mạnh mẽ như vậy, bác sĩ cũng không tiện ép buộc, chỉ đành làm sạch vết thương, băng bó đơn giản xong cho về, còn dặn hai ngày sau quay lại thay thuốc.

Ban đầu Khương Duy còn muốn hỏi bác sĩ có cần tiêm phòng uốn ván không, nhưng nghĩ đến ví tiền trống rỗng của mình, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Trên đường về thôn, Lý Ưng liên tục nhìn chằm chằm vào con lừa phía trước mất hồn.

Thấy vậy, Khương Duy cũng tò mò nhìn chằm chằm vào con lừa, nhưng không thấy gì đặc biệt, theo bản năng muốn nói chuyện nhưng lại kiềm chế, Lý Ưng quá thích dỗi người, không cẩn thận sẽ bị dỗi đến mức không nói được, nên cứ bớt nói chuyện với anh câu nào thì đỡ câu đấy đi.

"Tôi sẽ giúp cậu thu hoạch lúa mạch trong ruộng nhà cậu." Lý Ưng bất ngờ quay đầu lại, nhìn Khương Duy nói: "Cách cũng gần, dù sao cũng là việc tiện tay nên giúp."

Lý Ưng không phải đang khách sáo, mà là đang thông báo.

Khương Duy chú ý lệch trọng tâm: "Chẳng lẽ khi nãy anh luôn nghĩ đến cái này à? Anh đối xử với ai cũng nhiệt tình như vậy hết hả?"

Lý Ưng nhướng mày, hiếm khi cười, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên: "Cậu là người đầu tiên nói tôi nhiệt tình."

Khương Duy cảm động muốn rơi nước mắt, lê một chân bị bệnh từ phía sau nhào lên lưng Lý Ưng, tay ôm lấy eo anh, cằm tựa vào vai anh, nói với vẻ đáng thương: "Anh thực sự là người tốt, nếu tôi là phụ nữ thì đã gả cho anh rồi, nhưng không sao, kiếp sau tôi nhất định sẽ làm vợ của anh."

"... Bớt lấy oán trả ơn."