Chương 21: Hai Phần Trứng Gà

Ăn sáng xong cô đi đến văn phòng.

Đinh Vân Phi dùng khăn bao lấy một hộp cơm đi đến: “Niệm Niệm, đây là trứng gà luộc rượu nếp mà em muốn ăn.”

Vu Hướng Niệm ngồi trên ghế, không có tâm trạng gì nhìn Đinh Vân Phi.

Dáng dấp không cao như Trình Cảnh Mặc, cũng không đẹp trai như Trình Cảnh Mặc, thật không biết làm sao nguyên chủ lại coi trọng anh ta.

Chẳng qua nghĩ lại, Đinh Vân Phi này vẫn biết cách theo đuổi phụ nữ, chỉ nói riêng bữa sáng này thôi, cho dù cô có muốn ăn gì, anh ta đều có thể đưa đến trước mặt.

Ngược lại Trình Cảnh Mặc, ngoại trừ bánh bao trộn lẫn bột ngô, cháo, cái gì cũng không có.

Vu Hướng Niệm mở hộp cơm ra, một mùi rượu bay ra, màu sắc cũng rất đẹp, nước đường đỏ bao lấy ba quả trứng gà khá to, so với bánh bao, cháo thì hấp dẫn hơn nhiều.

“Thơm quá đi!” Vu Hướng Niệm hít sâu một cái, cười vui vẻ: “Anh Đinh, sáng sớm làm phiền anh đã phải chạy đi mua, vất vả cho anh rồi.”

“Niệm Niệm, chỉ cần là thứ em muốn, cho dù phải chạy đến Bắc Kinh mua, anh cũng đồng ý.”

Nghe mấy lời ngon ngọt này đi, có gái nào chịu được.

Ánh mắt Vu Hướng Niệm tràn ngập thâm tình nhìn anh ta: “Anh Đinh, anh đối xử quá tốt với em!”

“Nhân lúc còn nóng, em nhanh ăn đi!”

Vu Hướng Niệm thở dài một hơi: “Không biết làm sao nữa, hôm qua em rất muốn ăn nó, nhưng bây giờ đột nhiên một chút khẩu vị cũng không có.”



Đinh Vân Phi: “…”

Vu Hướng Niệm mím môi, vừa xấu hổ lại day dứt khổ sở: “Anh Đinh, em… em rất xin lỗi, em thật sự không ăn nổi.”

Đinh Vân Phi bị dáng vẻ này của cô làm cho trái tim mềm nhũn: “Không ăn được thì thôi, em đừng miễn cưỡng mình.”

Ánh mắt Vu Hướng Niệm đột nhiên sáng lên: “Để em gọi Bạch Mai đến ăn nhé, đừng lãng phí.”

“Đừng gọi.” Tay Đinh Vân Phi vội vàng ngăn lại trước miệng cô: “Anh… vừa rồi anh mới nhìn thấy cô ấy ăn một chiếc bánh bao rồi.”

Trong mắt Vu Hướng Niệm lướt qua chán ghét, cô lùi về sau một bước, tránh đi tay của Đinh Vân Phi.

“Hừ, nhất định anh không nỡ cho cô ấy ăn!” Vu Hướng Niệm nói xong, cầm hộp cơm đứng lên: “Em nói cho anh biết, em coi cô ấy như em gái, anh cũng phải đối xử tốt với cô ấy.”

Đinh Vân Phi muốn ngăn cản cũng không dám, chỉ có thể nhìn Vu Hướng Niệm cầm hộp cơm đi tìm Bạch Mai.

Bạch Mai vừa mới trốn ra phía sau nhà kho ăn trứng gà luộc rượu nếp mà Đinh Vân Phi mua cho cô ta, có tất cả bốn quả trứng gà, còn nhiều hơn Vu Hướng Niệm một quả.

Bây giờ cô ta thoải mái ngồi xuống ghế, trong miệng vẫn còn mùi thơm của trứng gà luộc rượu nếp.

Bởi vì ăn vội, cô ta có hơi nghẹn, thỉnh thoảng sẽ ợ một cái.

Vu Hướng Niệm đặt hộp cơm trước mặt Bạch Mai: “Đồng chí Bạch Mai, đây là phần trứng gà luộc rượu nếp mà anh Đinh mua cho chúng ta, đây là của cô.”



Bạch Mai: “…”

Không phải cô đã ăn phần của mình sao, sao đột nhiên lại có thêm phần nữa?

Bạch Mai: “…”

Không phải! Sao Vu Hướng Niệm lại biết Đinh Vân Phi mua cho hai người bọn họ một phần?

Ánh mắt Bạch Mai nghi hoặc nhìn Đinh Vân Phi, Đinh Vân Phi cho cô ta một ánh mắt, để cô ta đừng nói lỡ miệng.

Bạch Mai nghĩ một lúc mới nói: “Vậy cảm ơn liên trưởng Đinh, lát nữa tôi sẽ ăn.”

“Nhân lúc còn nóng nhanh ăn đi, chờ lát nữa nguội lại có mùi tanh.” Vu Hướng Niệm mở hộp cơm ra, đẩy đến trước mặt Bạch Mai: “Nhanh ăn đi.”

Bạch Mai: “Niệm Niệm, bây giờ tôi vẫn chưa đói.”

“Không đói cũng nên ăn gì đó, trên báo nói, thời gian ăn bữa sáng nên trước tám giờ.”

Bạch Mai: “…” Lúc này rất không thích hợp, cô ta lại ợ một cái.

Vẻ mặt Vu Hướng Niệm rất ngạc nhiên: “Đồng chí Bạch Mai, sao tôi lại ngửi thấy mùi trứng gà luộc rượu nếp? Cô ăn qua rồi hả?”

Vừa nói vừa nhìn về phía Đinh Vân Phi: “Anh cũng mua cho cô ấy một phần à?”

Đinh Vân Phi và Bạch Mai đồng thanh nói: “Không có!”