Chương 22: Anh Chỉ Mua Một Phần Cho Em Thôi

Vẻ mặt Vu Hướng Niệm tràn đầy không tin: “Nhưng tôi thật sự ngửi thấy mà, Bạch Mai, cô hà một hơi cho tôi ngửi xem.”

Bạch Mai ngậm chặt miệng.

Đinh Vân Phi liên tục lắc đầu: “Anh chỉ mua một phần cho em thôi.”

Vu Hướng Niệm yêu kiều giận nguýt anh ta một cái: “Ai bảo anh nói lộ ra.”

“Đồng chí Bạch Mai, rất xin lỗi, vừa rồi tôi lừa cô, phần trứng gà luộc rượu nếp kia là anh Đinh mua cho tôi, khẩu vị của tôi không được tốt, không ăn nổi, tôi coi cô như chị em tốt, mới nghĩ đến việc đưa cho cô ăn, cô đừng ghét bỏ, tôi chưa ăn qua, thật sự một miếng cũng chưa ăn!”

Dáng vẻ chỉ còn thiếu nước đưa tay lên thề.

Dừng một chút, dáng vẻ cô vừa tiếc hận lại khổ sở: “Nếu như cô ghét bỏ không muốn ăn, tôi cũng không miễn cưỡng, tôi chỉ có một tấm lòng tốt, haiz… trái lại làm khó cô, là tôi không cân nhắc chu toàn, đều tại tôi.”

Giọng điệu trà xanh này, Vu Hướng Niệm nghe còn thấy buồn nôn với chính mình.

Đinh Vân Phi nhìn Bạch Mai: “Đồng chí Bạch Mai, cô đừng phụ tấm lòng tốt của Niệm Niệm. Nhanh ăn đi.”

Bạch Mai thở phì phò nguýt anh ta một cái, Đinh Vân Phi vội nháy mắt, Bạch Mai mím môi, nhắm mắt ăn thêm một phần trứng gà luộc rượu nếp.

Nửa tiếng ngắn ngủi, cô ta ăn bảy quả trứng gà, ăn đến sắp muốn nôn ra.

Vu Hướng Niệm nhìn Bạch Mai ăn sạch đồ trong hộp, bày ra biểu cảm ngây thơ: “Có phải ăn rất ngon không?”



Bạch Mai cảm thấy phần nước canh kia đã sắp đầy bứ cổ họng, cô ta sợ mình vừa mở miệng sẽ nôn ra ngoài, chỉ có thể gật đầu.

Vu Hướng Niệm nói: “Bạch Mai, hôm nay tôi muốn nhờ cô làm giúp tôi chút việc, tôi có việc phải vào trong thành phố.”

Quản lý nhà kho, dưới tình huống bình thường cũng không có việc gì, thỉnh thoảng sẽ có đại đội đến nhận, trả đồ, cần kiểm kê đăng ký qua.

“Niệm Niệm, em vào trong thành phố làm gì vậy?” Đinh Vân Phi hỏi.

“Em muốn qua tiệm bách hóa mua ít đồ, ngày mai mang kẹo thỏ trắng cho hai người.”

Thời đại này cửa hàng bách hóa đều mở cửa từ tám giờ sáng, năm giờ chiều sẽ đóng cửa.

5 giờ chiều Vu Hướng Niệm mới tan làm, chỉ có thể đi trong giờ làm việc.

“Niệm Niệm, xà phòng và kem con sò của tôi hết rồi, cô có thể tiện mua giúp tôi không?” Bạch Mai hỏi.

Vu Hướng Niệm cười một tiếng: “Đương nhiên là được.”

Bạch Mai vốn như thế, mỗi lần nguyên chủ mua đồ, cô ta sẽ nhờ nguyên chủ mua cái này cái kia.

Nguyên chủ coi Bạch Mai là bạn, biết tinh tế của Bạch Mai khó khăn, mỗi lần mua giúp đồ, Bạch Mai không chủ động trả tiền cho cô, cô cũng không đi đòi, thi thoảng, nguyên chủ còn tặng mấy thứ như quần áo, váy cho Bạch Mai.

Chỉ là cô thật tâm cũng không đổi được Bạch Mai thật lòng.



Bạch Mai và Đinh Vân Phi đều có mục đích mà tiếp cận nguyên chủ, trên mặt là đủ loại nịnh nọt, sau lưng tính kế cô.

Vu Hướng Niệm rời khỏi văn phòng của Bạch Mai, đến tìm thủ trưởng bộ phận hậu cần xin phép nghỉ.

Bạch Mai ợ một cái rất to: “Đinh Vân Phi, bên ngoài đều đang nói Vu Hướng Niệm mang thai.”

Đinh Vân Phi ghét bỏ che mũi lại: “Không thể nào, cô ta và phó đoàn trưởng Trình còn chưa làm chuyện đó.”

Bạch Mai tức giận nói: “Cô ta nói là anh tin hả? Anh nhìn xem, hai ngày nay cô ta không ăn được gì, không phải là dáng vẻ mang thai sao?”

Cô ta lại hạ giọng nói: “Em nghe dượng mình nói, toàn bộ người trong đại viện đều truyền ra.”

Dượng của Bạch Mai là thủ trưởng bộ phận hậu cần, Doãn Nguyên Khải.

Đinh Vân Phi nhíu mày nghĩ: “Vậy anh phải đi hỏi cô ta một chút.”

Vu Hướng Niệm vừa xin nghỉ đi ra khỏi bộ phận hậu cần đã bị Đinh Vân Phi ngăn cản.

“Niệm Niệm, em mang thai sao?” Trên mặt anh ta có lo lắng và không vui.

Trong lòng Vu Hướng Niệm tự nhủ, tôi có mang thai hay không liên quan gì đến anh, nhưng nghĩ đến mục đích của mình còn chưa đạt được, còn chưa thể trở mặt.

Cô âm thầm nhéo đùi mình một cái, nước mắt cũng chảy ra rồi.