Chương 20: Cho Tiền Tiêu Vặt

Trình Cảnh Mặc không nói lời nào.

Vu Hướng Dương còn nói thêm: “Cậu là người đàn ông có trách nhiệm, tôi tin cậu sẽ không làm chuyện có lỗi với gia đình, nhưng khó tránh khỏi Niệm Niệm sẽ hiểu lầm, cậu phải chú ý giữ một khoảng cách với Ngô Hiểu Mẫn.”

Vì hôn nhân của hai người này, anh ấy đúng là liều mạng, vừa đấm vừa xoa.

Trình Cảnh Mặc vẫn là bộ dáng đó, không nói một lời.

Vu Hướng Dương sốt ruột: “Rốt cuộc cậu có nghe lọt tai lời của tôi không vậy?”

“Trên đường cẩn thận một chút.” Trình Cảnh Mặc xoay người rời đi.

Trong nhà.

Vu Hướng Niệm lấy tiền và phiếu mà Vu Hướng Dương cho, có tám tờ đại đoàn kết, còn có phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu vải, phiếu bánh ngọt, hẳn là tiền lương và phiếu tháng trước Vu Hướng Dương được phát.

Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hôm qua vừa về, hôm nay đã cho cô hết.

Thật đúng là một người anh trai tốt.

Vu Hướng Dương vừa mua gạo và dầu đến, tạm thời không cần đến phiếu lương thực và phiếu dầu, cô bỏ hai phiếu này vào trong ngăn kéo bàn làm việc ở phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng Trình Cảnh Mặc trở về, cô từ trong phòng ngủ đi ra, đưa cho Trình Cảnh Mặc bốn tờ đại đoàn kết: “Trình Cảnh Mặc, số tiền này anh giữ lấy đi.”

Trình Cảnh Mặc lập tức đoán được là Vu Hướng Dương cho: “Tôi không cần, cô giữ lại đi.”



Vu Hướng Niệm lại đưa tiền lên trước: “Anh cũng đâu có tiền tiêu.”

Trình Cảnh Mặc vẫn là dáng vẻ đó.

“Tôi không cần tiêu gì đến tiền.”

Đúng là như vậy, ngày thường anh gần như không cần đến tiền.

Ăn, anh dùng phiếu lương thực mua đồ từ căn tin về, mặc đều là quân phục trong quân đội phát, dùng, hình như anh cũng không cần dùng gì.

Nhìn thấy Trình Cảnh Mặc không có ý định nhận tiền, Vu Hướng Niệm nhíu mày: “Sao anh lại bướng bỉnh như vậy chứ? Cho anh thì anh cứ cầm đi!”

Nói xong lập tức nhét tiền vào trong túi áo của anh, động tác của Trình Cảnh Mặc rất nhanh, nhanh chóng tóm lấy cái tay kia.

Xúc cảm mềm mại bóng loáng từ trong lòng bàn tay truyền đến, giống như bị điện giật vậy, một cảm giác tê dại lập tức lan ra toàn thân, Trình Cảnh Mặc lập tức rụt tay mình về.

Vu Hướng Niệm thành công nhét tiền vào trong túi áo anh, còn vỗ túi anh: “Như vậy là được rồi.”

Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy hai bên tai Trình Cảnh Mặc đỏ lên, sững sờ nhìn cô, Vu Hướng Niệm cười rộ lên: “Anh đừng cảm thấy xấu hổ, bình thường tôi dùng tiền của anh, anh không có tiền, tôi cho anh cũng là chuyện bình thường.”

Lúc cô cười rộ lên, đôi con ngươi đen nhánh giống như một hồ nước trong, khóe miệng cong lên, má trái lộ ra một lúm đồng tiền đáng yêu, hàm răng trắng, càng lộ ra cánh môi tươi đẹp.

Hầu kết Trình Cảnh Mặc lên xuống, vẻ mặt mất tự nhiên rời mắt.



Vu Hướng Niệm quay về phòng ngủ, tìm một bộ đồ ngủ đi tắm.

Tối nay, cô tắm rửa xong vội vàng mang quần áo mình thay ra đi giặt.

Vừa giặt vừa thở dài, nếu bây giờ có một cái máy giặt thì tốt biết bao.

Cô có thể hiểu được vì sao nguyên chủ lại để cho Trình Cảnh Mặc giặt quần áo, giặt quần áo thật mệt mỏi, còn làm tổn thương tay, tay vò đến đỏ cả lên.

Vu Hướng Niệm vẫn ngủ thẳng đến khi tiếng kẻng thứ ba vang lên mới uể oải rời giường.

Mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn còn bày hai hộp cơm lớn.

Hai người đồng loạt nhìn cô, xem ra hẳn là đợi cô dậy ăn sáng.

Đoán chừng sáng nay Trình Cảnh Mặc không thao luyện, đi mua bữa sáng xong là về, cho nên thời gian sớm hơn.

“Hai người ăn trước đi, không cần chờ tôi.” Vu Hướng Niệm ngáp một cái đi qua trước mặt hai người, ra ngoài căn phòng rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong đi về, hai người kia vẫn ngồi trên bàn như cũ không động đũa.

Vu Hướng Niệm cũng ngồi xuống, ba người bắt đầu ăn sáng.

Vẫn là bánh bao và cháo ngô, Trình Cảnh Mặc đun lại thịt kho tàu mà tối qua chưa ăn hết, để mọi người ăn chung.

Vu Hướng Niệm ăn nửa chiếc bánh bao và một bát cháo đã no căng bụng, cô có chút hoài niệm đủ loại bữa sáng phong phú của xã hội hiện đại.