Chương 8: Ăn dưa nữ chính số một (2)

Thẩm Ngọc kém Sênh Ca một tuổi, Thẩm Chi hơn Sênh Ca ba tuổi, giữa hai chị em này còn có một người con gái, nhưng đã mất khi chưa tròn năm. Mặc dù tuổi tác tương đương, nhưng so với Sênh Ca mềm mại được nuông chiều, hai chị em nhà họ Thẩm vất vả hơn nhiều. Mới sáu bảy tuổi, Thẩm Chi đã phải mang theo Thẩm Ngọc chăm chút vườn rau trước sau, dọn dẹp nhà cửa, lại phải đào giun nuôi gà, rất hiếm khi được đi chơi đùa thoải mái, cũng không vào thôn chơi, mỗi khi có chút thời gian rãnh rỗi đều kéo nhau đi tìm Tiểu Sênh Ca cách vách. Bà nội Doãn sợ trong nhà không có bé gái chơi cùng Sênh Ca, mỗi khi hai chị em nhà họ Thẩm sang chơi đều dúi cho Sênh Ca một nắm hạt bí hay khoai lang khô để chia cho bạn cùng chơi, ba đầu củ cải cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi học lớp một.

Đi học được hai năm, ông cụ Thẩm mất, ba mẹ Thẩm không cho chị em Thẩm Chi Thẩm Ngọc đi học nữa. Bên nhà họ Doãn lại rất coi trọng việc học của con cháu, khi chị em nhà họ Thẩm không còn đi học, anh ba Doãn và các anh họ Doãn khác nhận trọng trách cùng đi học cùng đi về với em gái mãi đến khi em gái học xong cấp hai. Doãn Sênh Ca lớn lên thêm một chút, hết giờ học thì về nhà giúp bà cụ chăm vườn rau hoặc học làm cơm, thỉnh thoảng cũng theo chân các anh học cắt cỏ, nhặt phân, dần dần không còn chơi cùng Thẩm Chi Thẩm Ngọc nữa, mối quan hệ dần nhạt nhẽo, chỉ còn thỉnh thoảng chào hỏi trò chuyện đôi câu. Đến khi Sênh Ca học cấp ba, phải ở lại trường, thì coi như không còn liên hệ gì, gặp nhau chỉ gật đầu chào hỏi là xong.

Doãn Sênh Ca học cấp ba ở trong thị trấn, nhà bác cả Doãn khuyên cô về sống cùng nhà bác. Nhưng nhà bác cả chật chội, con cháu đông lại toàn con trai, chị họ Doãn Thi đã tùy quân theo chồng mấy năm rồi, cha mẹ Doãn cũng không muốn cho con ăn nhờ ở đậu. Chịu khó một chút, mỗi đầu tuần để cho một đứa con trai mượn xe đạp chở con gái và lương thực đến trường, cuối tuần thì đi đón con gái về, nếu hôm nào không mượn được xe đạp, thì cả ba anh trai đều ra trận đưa đón Sênh Ca đi học.

Hai năm sau Sênh Ca gần mười bảy tuổi tốt nghiệp cấp ba, không xin được việc làm trong thị trấn, ông bà cụ nhớ cháu gái, cũng không cho Sênh Ca làm việc tạm thời vừa vất vả vừa phải chen chúc trong ký túc xá với người ta, dứt khoát cho cháu gái về nhà, làm việc vặt kiếm chút ít công điểm, thời gian còn lại thì ở nhà bồi ông bà cụ, làm chút việc nhà. Doãn Sênh Ca trở thành miếng thịt mỡ trong mắt các bà mẹ có con trai đến tuổi hỏi vợ trong bốn thôn mười dặm xung quanh, cũng trở thành đối tượng ghen ghét của các cô gái làng trên xóm dưới. Không ít lần Sênh Ca chạm mặt Thẩm Chi Thẩm Ngọc, chỉ nhận được cái nhìn u tối, nhất là Thẩm Ngọc, lườm nguýt như muốn đυ.c lỗ trên người Sênh Ca.

Sênh Ca đã về nhà được hơn một năm, tính ra nữ chính Thẩm Chi thay đổi rõ rệt nhất trong khoảng gần ba tháng gần đây.

Trước đây, Thẩm Chi và Thẩm Ngọc trông không khác nhau lắm, hai chị em vừa gầy vừa đen, thân hình mong manh như vừa gió to đã ngã. Sắc mặt nhợt nhạt, cằm nhọn, mắt rất to, tóc vừa thưa vừa rối. Gần đây hai chị em tăng lên không ít thịt, da dẻ trắng dần ra, nhưng nếu Thẩm Ngọc trông chỉ khác có chút ít thì Thẩm Chi cứ như lột xác thành người khác. Tóc vừa đen vừa mượt, da dẻ trắng hồng, hai má mượt mà, dáng người cũng cao lên nhiều, đặc biệt chỗ nào cần có thịt đều mọc ra không ít thịt, dù mặc áo cũ vải thô rộng thùng thình cũng không che giấu được thịt trước sau, vòng eo lại thon thả lả lướt, so với các cô người mẫu xe hơi Sênh Ca từng thấy ở hiện đại cũng đều không thua kém chút nào. Nghĩ đến chỗ này, Sênh Ca cúi người nhìn lại mình, ừm, chỗ cần thịt cũng xem như có thịt, nhưng chỗ không cần thịt cũng có luôn, sênh Ca thò tay nhỏ nhéo nhéo lấy bụng mình, mặt nhăn mày nhó, xem ra phải nghĩ cách giảm cân. Lại nghĩ đến chiều cao vừa tăng lên hơn một mét bảy của nữ chính, nhìn đến chiều cao một mét năm chín của nguyên chủ, suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt. Đây là kỳ thị người qua đường hay sao, một centimet cũng không chịu thêm cho tròn một mét sáu. Nguyên chủ đã gần qua mười tám tuổi rồi, không biết còn có thể cao thêm không?

Vừa mới suy nghĩ lan man, bên nhà hàng xóm lại vang lên một tiếng rú bén nhọn, tiếng la hét tiếng khóc ồn ào, nghe có tiếng mẹ Thẩm, chị dâu Thẩm luân phiên ra trận la lối. Cuối cùng nghe rầm một tiếng, mọi thứ im bặt, tiếng Thẩm Chi vang lên rất rõ ràng, “Các người cứ thử cướp xem!” sau đó là tiếng sập cửa, rồi mọi thứ rơi vào yên lặng.

Nhà họ Doãn bên này thay phiên nhau tắm rửa. Lúc Doãn Sênh Ca tắm xong mang tóc ướt nhẹp vừa đi ra vừa lau, ngồi ghé vào bên ghế tre hóng anh chị cả nói chuyện nhà họ Doãn. Thì ra, mẹ Thẩm không cướp được trứng gà từ chỗ con gái, lại bị dọa sợ, về phòng càng nghĩ càng tức, mới nửa than thở nửa xúi giục con dâu ra trận. Chị dâu cả Thẩm cũng gả về cùng năm chị cả Doãn, sinh được ba đứa con trai, lại cậy nhà mẹ đẻ ngay trong thôn, sống lưng thẳng tắp, thường ngày cũng xích mích mẹ Thẩm và các thím nhà họ Thẩm không ít, lúc này đứng trước lợi ích, nhanh chóng lập đội, kéo nhau đến phòng bà cụ Thẩm gây sự. Lại thấy trong giỏ đeo của Thẩm Chi có một bó to củ sắn dây, vươn tay định ôm về bị Thẩm Chi cản lại, suýt chút thì bị đánh vỡ đầu.