Chương 48: Phóng viên ‘cẩu tử’ Lý Tuệ Văn

_________

Đỗ Diệu sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng cô lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không thể nào, cha em tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện này!"

"Đại sư, có phải tính toán sai rồi không?" Lưu Giai Vân cũng giúp đỡ làm sáng tỏ, giải thích: “Chú Đỗ khẳng định không phải loại người như ngài nói, chú ấy thật sự rất tốt bụng, không chỉ nhận nuôi Diệu Diệu coi như con ruột của mình, mà còn nhận nuôi chó mèo lang thang nữa, một người có lòng yêu thương như vậy tuyệt đối không thể làm hại Diệu Diệu được.”

Sở Nguyệt Nịnh nhìn mặt Đỗ Diệu.

Thời khắc 18 tuổi thành niên vừa đến, tướng mạo của Đỗ Diệu liền đã biến hoá.

Vốn là cả đời thuận buồm xuôi gió trường thọ không lo, thay vào đó là tướng mạo của người yểu mệnh chết sớm.

“Nói cách khác là sau đêm nay, Đỗ Diệu sẽ tự sát.”

Sau khi nói ra kết quả mình đã tính toán, Sở Nguyệt Nịnh nhấn mạnh vào chuyện chiếc bánh ngọt nhìn về phía Đỗ Diệu: “Cô đã nói đặt bánh ngọt mười tầng, vậy tiệc sinh nhật còn mời những ai?”

“Bánh ngọt mười tầng, chắc hẳn đã mời rất nhiều bạn học và bạn bè.” Lưu Giai Vân tràn đầy tự tin nhìn Đỗ Diệu. "Tớ nói có đúng hay không?"

Đỗ Diệu được hỏi, cô xấu hổ nắm chặt tay Lưu Giai Vân: “Xin lỗi nha, Giai Giai, cha tớ không cho tớ mời người đến nhà, ông ấy nói lễ thành niên chỉ có một lần, cha muốn một mình trải qua cùng tớ."

"Tớ cũng không được sao?" Lưu Giai Vân kinh ngạc.

Đỗ Diệu lắc đầu.

Lưu Giai Vân hiển nhiên có chút buồn bực, nhưng nghĩ tới thân thế của Đỗ Diệu, vẫn là muốn giúp đỡ bảo vệ cô.

"Không sao cả, sinh nhật 18 tuổi thành niên quả thực rất đặc biệt. Cho dù chỉ có cậu và một mình chú Đỗ tổ chức sinh nhật cũng không thể chứng minh được cái gì cả."

Đỗ Diệu cũng nghĩ như vậy, cuối cùng đứng dậy, từ trong túi nhỏ trên vai lấy ra một trăm khối, hai tay đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười lễ phép: “Cảm ơn Sở đại sư rất nhiều, cha đã nuôi em lớn lên, nếu như không có ông ấy, em chắc chắn vẫn còn ở cô nhi viện chịu khổ."

Đỗ Diệu nhớ lại cuộc sống ở cô nhi viện của mình.

Bữa ăn trong cô nhi viện đều được phân phát từng phần, nhưng vì cô lúc năm tuổi còn nhỏ còn là con gái nên mỗi lần bữa ăn phân đến chỗ cô đều bị bọn con trai lớn hơn cướp mất.

Cô ở cô nhi viện mỗi lần một bữa cũng đều không thể ăn no.

Sau khi cha nuôi nhận nuôi cô, cô mới dần dần có một cuộc sống tốt đẹp.

"Cho nên, em thật sự không nỡ hoài nghi ông ấy một cách vô căn cứ, cũng không nỡ làm ông ấy đau lòng."

Đỗ Diệu hết lòng tin tưởng cha nuôi.

Sở Nguyệt Nịnh không vội nhận tiền, cảm khái thở dài trước sự mềm lòng của Đỗ Diệu. Nhưng vì sự tình còn chưa có xảy ra, cô cũng không có biện pháp nói cái gì.

Lý Tuệ Văn đứng bên ngoài đám người, vừa nghe vừa nghĩ ngợi sâu xa, thẳng đến Đỗ Diệu nói không muốn nghi ngờ cha nuôi, cô không đứng im nổi nữa, cầm máy ảnh chụp mấy người trong quầy nước đường, sau đó tức giận đẩy ra đám người tiến đến.

"Không được! Sở đại sư chưa bao giờ tính sai điều gì, nếu cô ấy đã nói bánh ngọt không thể ăn thì tuyệt đối là không thể ăn!"

Sở Nguyệt Nịnh liếc nhìn về phía bàn tay cầm máy ảnh đang rủ xuống bên người của Lý Tuệ Văn, hai mắt chớp chớp: Không phải chứ…

Mọi chuyện thực sự không như cô nghĩ đúng không?

Lý Tuệ Văn bị nhìn đến xấu hổ, da mặt dày như tường đồng hiếm khi cảm thấy nóng bỏng, dù sao cẩu tử* cũng không phải chức nghiệp vẻ vang gì, lại còn mỗi ngày nhìn chằm chằm vào quầy hàng người ta chụp ảnh.

(*nghề săn ảnh paparazzi bắt nguồn từ tiếng Ý có nghĩa là “ruồi”. Trong tiếng Quảng Đông Hồng Kông thì gọi là “nghề cẩu tử” mô tả những người nằm xuống giống như những chú “cún” để lén chụp ảnh)

Không lâu sau, Lý Tuệ Văn vươn tay ra và mỉm cười xin lỗi: "Xin chào, Sở đại sư. Tôi là Lý Tuệ Văn, phóng viên của toà soạn Đại Hỷ. Cô... có lẽ đã xem qua bài báo tôi viết rồi đi?"

“Tôi đã đọc rồi, hành văn không tệ.”

Sở Nguyệt Nịnh trả lời đúng trọng tâm lại dường như càng khiến Lý Tuệ Văn thêm phần xấu hổ.

"Tôi làm nghề săn ảnh cũng chỉ miễn cưỡng kiếm đủ tiền ăn. Kết quả hai lần coi bói của Sở đại sư khiến tôi vô cùng khϊếp sợ, tôi thật sự rất bội phục Sở đại sư."

Sở Vãn Ninh không có từ chối lời khen ngợi, nhẹ nhàng cười nói: “Cảm ơn rất nhiều.”

Sau khi Lý Tuệ Văn xác định Sở Nguyệt Nịnh không tức giận, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa nhìn về phía Đỗ Diệu: “Sở đại sư tính toán sẽ không sai, những lần tôi nhìn thấy đều rất chính xác. Thế này đi, tôi sẽ bí mật theo cô về nhà, yên tâm, tôi nhất định sẽ trốn kỹ, để nếu cô có xảy ra chuyện gì, tôi cũng có thể đến giúp cô.”

Đỗ Diệu có vẻ do dự.

Liễu Giai Vân bên cạnh nhỏ giọng nói: “Được rồi, nếu sau đêm nay, chú Đỗ không làm ra chuyện gì thương tổn đến cậu, có thể chứng minh về sau sẽ không có việc gì cả?”

Sở Nguyệt Nịnh không cảm thấy sẽ có cái có thể này, nhưng là cô vẫn gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”

Đỗ Diệu gật đầu đồng ý: “Như vậy liền vất vả Lý phóng viên rồi.”

"Không vất vả." Lý Tuệ Văn suy nghĩ một chút, lại giơ máy ảnh lên, "Tuy nhiên, đến lúc đó nếu cần phỏng vấn tư liệu sống thì cô phải đồng ý lên báo đó."

Đỗ Diệu cũng đồng ý điểm này.

Sở Nguyệt Nịnh từ dưới quầy hàng lấy ra một cái túi nhựa màu đỏ, lấy ra một cây bút lông cùng chu sa vẽ vài tấm bùa hộ mệnh, gấp một cái thành hình tam giác đưa cho Đỗ Diệu.

"Bùa hộ mệnh, trừ tà hộ thể, có thể giúp cô một lần, nhớ kỹ đừng để dính nước."

_________