Chương 49: Mệnh không còn, giữ chân thì làm được gì!!!

_________

Đôi mắt của Đỗ Diệu sáng lên khi cô nhìn thấy tấm bùa hộ mệnh. Dù sao Tô Nhân Nhân đã từng nói qua, cô ấy chính là dựa vào chiếc bùa này để nhặt về một cái mạng.

Không ngần ngại.

Đỗ Diệu tiếp nhận bùa hộ mệnh, lại từ trong túi nhỏ lấy ra 200 khối tính cả 100 khối đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau khi nói một tiếng cảm ơn, ba người mới rời đi.

Ba người rời khỏi.

Sở Nguyệt Nịnh đưa tay lấy tấm bìa cứng xuống, một hai người đứng vây xem đều nóng lòng muốn thử.

"Chủ quán, tôi cũng muốn xem mệnh."

"Đúng vậy, chủ quán, hai người chúng tôi cùng tính một lượt, cô xem có thể lấy rẻ hơn một chút hay không."

Sở Nguyệt Nịnh tươi cười rạng rỡ, từ chối: “Thật có lỗi, hôm nay hai quẻ đã xong, nếu như còn muốn xem thì ngày mai có thể quay lại.”

Trong đám đông có một người đàn ông trung niên đã quan sát thật lâu. Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, đợi tới lúc đó tôi sẽ lại đến."

“Hoan nghênh lần sau lại đến.” Sở Nguyệt Nịnh nói xong liền nhét tấm bìa cứng xuống dưới gầm xe.

Nữ chủ quán có vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp hơn cả mỹ nhân Hồng Kông trên đài truyền hình, mặt mày rạng rỡ, vui vẻ tốt bụng càng khiến cho người ta ưa thích cô hơn.

Đúng là mọi người không đợi được xem bói nhưng cũng có thể mua được nước đường, kết quả là, trước quầy nước đường dần dần xếp nổi lên thành hàng.

Nước đường bán đi từng ly từng ly, chỉ trong chốc lát đã nhanh chóng bán hết.

Một chiếc Toyota Corolla mang biển số màu trắng GG8088 dừng lại, âm thanh thu hút sự chú ý của nhiều du khách trên phố Miếu.

Người đàn ông nằm trên cáng cứu thương, hai chân bó bột, được người khiêng từ trên xe đến trước quầy bán nước đường.

Chung Quốc Minh tỉnh dậy sau cơn hôn mê trong bệnh viện, hắn ngay lập tức nhớ lại những lời Sở Nguyệt Nịnh đã cảnh báo mình, bác sĩ nói cho hắn biết, hắn có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ phải cắt cụt chi, hắn hoàn toàn không thèm để ý, hô người lái xe lập tức đến phố Miếu tìm đại sư.

Nói đùa sao.

Sự tình ở công trường càng ngày càng kỳ quái.

Mệnh đều sắp game over, giữ chân thì làm được gì?

“Đại sư, cứu cứu mạng."

Sở Nguyệt Nịnh đóng gói phần nước đường cuối cùng đưa cho khách, cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài tủ kính, nhìn thấy Chung Quốc Minh thê thảm đang nằm trên cáng, hắc khí dày đặc đã bao lấy hai chân hắn cũng chậm rãi hướng trên đầu bò lên.

Cô đáy lòng hiểu rõ.

"Hiện tại công trường tổng cộng có bao nhiêu người đã chết?"

Chung Quốc Minh trong lòng sợ hãi dần dần bình tĩnh lại.

Đều nói người trong nghề vừa ra tay đã biết có hay không.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Sở đại sư đã biết rõ chuyện xảy ra ở công trường, nhớ tới lúc trước mình còn ngu xuẩn không tin vào huyền học, giờ nghĩ lại, Chung Quốc Minh chỉ muốn tự tát mình mấy cái.

Nếu như ban đầu nghe lời Sở đại sư mà nói, thì có lẽ chân mình cũng đã không xảy ra chuyện.

“Đã chết mười ba công nhân."

Chung Quốc Minh từ trên cáng cứu thương ngồi thẳng người dậy, sửa sang suy nghĩ, rồi mới từ từ kể lại những chuyện phát sinh gần đây.

"Mọi chuyện đều phải nói từ lúc mới bắt đầu khởi công, khi đào móng, toàn bộ đất giống như đều trộn lẫn với máu tươi. Vào ngày thứ hai người lái máy xúc đột ngột qua đời trên máy, ngay sau đó, một người khác cũng thiệt mạng trong máy xi măng, tan xương nát thịt..."

Sở Nguyệt Nịnh hỏi một chút: “Vì cái gì lại cho rằng trong đất trộn lẫn với máu tươi?”

“Tanh.” Chung Quốc Minh nhớ lại mùi vị kia, khó chịu mà nhịn xuống cảm giác buồn nôn, “Thứ đất kia tràn ngập mùi máu tanh tựa như ướp qua vô số người chết mà thành.”

“Ah, hoá ra là thế.” Sở Nguyệt Nịnh hai tay chống cằm, như có điều suy nghĩ.

Trong đất có mùi như máu tươi…

Giống như chôn thứ gì đó cực kỳ khủng khϊếp.

——

Bán Sơn khu nằm giữa đỉnh Thái Bình Sơn cùng khu vực Trung tâm.

Lý Tuệ Văn đi theo Đỗ Diệu đến khu biệt thự, cô lấy máy ảnh chụp phong cảnh dọc đường đi lên núi, biệt thự vô cùng lớn, thảm đỏ viền vàng trải trên mặt đất.

Hai người mới vừa vào cửa.

Đỗ Diệu đưa túi cho người giúp việc rồi nói: “Chị Thu, làm phiền chị pha một tách cà phê rồi mang đến đây cho khách.”

Lúc Lý Tuệ Văn nhìn thấy bức ảnh của Đỗ Thiệu Nhân treo trên tường, cô rất ngạc nhiên: "Cha nuôi của em là Đỗ Thiệu Nhân sao?"

“Vâng, có phải cha em rất nổi tiếng không?” Đỗ Diệu mỉm cười, “Từ nhỏ, rất nhiều bạn cùng lớp của em đều biết ông ấy.”

Chị Thu mang cà phê đến, Lý Tuệ Văn nhận lấy nói một tiếng cảm ơn, ánh mắt vẫn nhìn lên tường, “Đỗ Thiệu Nhân năm xưa bắt đầu lập nghiệp bằng vận chuyển hàng lậu* nha, nghe người đã từng làm ăn với ông ấy đều nói, làm người tốt bụng hào phóng, thỉnh thoảng còn tiếp tế người nghèo.”

(*vận chuyển hàng hoá trốn thuế hải quan)

“Chị là một phóng viên đó, đương nhiên cũng đã nghe qua rất nhiều nhân sĩ có tiếng ở Hương Giang.”

Nếu như không phải cô tận mắt nhìn thấy khả năng bói toán siêu lợi hại của Sở đại sư.

Thì đối mặt với một nhân sĩ thành công có danh tiếng tốt như vậy, cô cũng sẽ không tin Đỗ Thiệu Nhân sẽ làm ra chuyện xấu.

_________