Chương 47: Bánh ngọt lễ thành niên

_________

Lý Tuệ Văn lúc này đã có mặt trong đám đông, cầm máy ảnh, lợi dụng lúc hỗn loạn để chụp ảnh Sở Nguyệt Nịnh. Ngay lúc cô đang do dự không biết nên đi theo qua nhìn xem hay không, ánh mắt cô liếc thấy dòng chữ “một ngày hai quẻ” viết trên tấm bìa cứng.

Nói cách khác, hôm nay Sở đại sư sẽ tính toán hai quẻ!

"Haha! Tôi nhất định phải tìm ra thông tin bùng nổ nhất, sau đó hướng toàn bộ người Hương Giang công bố thân phận của Sở đại sư!"

Lý Tuệ Văn hai mắt toả sáng, cô lập tức lấy máy gọi ra yêu cầu đồng nghiệp hỗ trợ.

Rất nhanh.

Sở Nguyệt Nịnh đã nghênh đón quẻ thứ hai của ngày hôm nay.

Một thiếu nữ rất trẻ.

Thiếu nữ tên là Đỗ Diệu. Cô và bạn thân nắm tay nhau ngồi xuống.

Sở Nguyệt Nịnh liền hướng cô cười cười: “Trước tiên chúc mừng cô, còn có năm phút, cô sẽ thành niên.”

Đỗ Diệu vẻ mặt kinh ngạc, giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn che miệng, trong mắt có chút kinh ngạc chớp chớp: “Nhân Nhân nói đúng, chị thật sự xem rất chuẩn.”

"Là Tô Nhân Nhân giới thiệu đến sao?" Sở Nguyệt Nịnh hiểu rõ.

“Vâng.” Đỗ Diệu khẽ mỉm cười, “Cậu ấy nói chị đã cứu mạng cậu ấy bằng hai trăm khối, kêu em cũng tới xem thử.”

Sở Nguyệt Nịnh hỏi: “Vậy cô muốn xem cái gì?”

Đỗ Diệu lắc đầu: “Em cũng không biết xem cái gì, chỉ là Nhân Nhân giới thiệu rất nhiều bạn học, em thấy rất tò mò nên muốn tới xem thử.”

"Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, nếu tính ra có tai hoạ có thể sớm tránh được thì càng tốt."

Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu xem mệnh cho Đỗ Diệu, lấy được bát tự của Đỗ Diệu, bấm ngón tay tính toán: “Cô không phải là con gái ruột của cha cô sao?”

Đỗ Diệu thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, cha là cha nuôi của em. Nhưng mà, ông ấy đối với em rất tốt, tốt hơn bất kỳ người cha nào trên đời.”

Trong nội tâm của con gái, cha quả thật là người quan trọng nhất và đáng tin cậy nhất trên đời.

Nhớ lại quãng thời gian chung sống với cha nuôi từ nhỏ.

Đỗ Diệu khoé miệng tràn đầy vui sướиɠ.

"Từ nhỏ đến lớn, ông ấy luôn thoả mãn mọi yêu cầu của em một cách vô điều kiện."

"Lúc còn rất nhỏ, ông ấy thậm chí còn không để bảo mẫu chăm sóc em. Dù công việc rất bận rộn, nhưng ông ấy vẫn luôn tự mình làm hết mọi thứ."

Đỗ Diệu nói rất nhiều chuyện, cuối cùng nói: “Tóm lại, tuy ông ấy không phải cha ruột của em, nhưng ông ấy đối xử với em còn tốt hơn cả cha ruột.”

“Tối nay ông ấy còn đặt một chiếc bánh kem mười tầng để chúc mừng sinh nhật em.”

Năm phút trôi qua.

Sở Nguyệt Nịnh vừa nghe Đỗ Diệu nói xong, liền nhìn thấy ngũ quan Đỗ Diệu đã xảy ra cải biến rất nhỏ.

Cô nhướng mày, liền bấm ngón tay tính toán lại sinh thần bát tự của cô, rồi cười lạnh.

“Cô xác định cha nuôi của cô thực sự đối tốt với cô?”

“Đêm nay ông ta đưa bánh kem cho cô, dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không được ăn."

Vừa dứt lời.

Không ngừng có người xì xào bàn tán thảo luận.

"Tại sao lại không thể ăn bánh ngọt?"

"Đúng vậy, nghe có vẻ như đối với cô ấy còn tốt hơn cả cha ruột."

"Tôi thậm chí còn không nhớ mua bánh ngọt cho con gái mình."

"Còn tuỳ theo mọi việc? Nếu con của tôi đưa ra những yêu cầu vô lý, cũng không thể nào thuận theo được."

“Kỳ thực mà nói, cha nuôi xem chừng khá tốt đó.”

Lưu Giai Vân là bạn thân của Đỗ Diệu, nhìn thấy vẻ mặt bất an của Đỗ Diệu, cô cũng cảm thấy khó hiểu: “Chú Đỗ đích thân đặt bánh, còn đặc biệt tìm người thiết kế đồ ngọt đặt trước cả một tháng, vì sao lại không thể ăn?”

"Chẳng lẽ là tính ra Diệu Diệu bị ngộ độc thực phẩm?" Lưu Giai Vân thậm chí còn dùng trí tưởng tượng vượt xa người bình thường.

A Sơn bà bước tới, kéo Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy đi đến bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Miêu cũng mang vẻ mặt khó hiểu: "Nịnh Nịnh, bánh ngọt thật sự có vấn đề sao?"

Sở Nguyệt Nịnh nói ra kết quả tính toán: “Bánh ngọt xác thực có vấn đề, nhưng vấn đề càng lớn hơn chính là ở cha nuôi của Đỗ Diệu, ông ta đã bỏ một thứ vào trong bánh ngọt.”

“Thả thứ gì vào?” A Sơn bà lại càng hoảng sợ, “Hắn bỏ thứ kia vào là muốn làm gì?”

Suy cho cùng, A Sơn bà là người có tuổi, vất vả trong xã hội lăn lộn hàng chục năm, đã từng gặp qua bọn xã hội đen ép các thiếu nữ nhà lành làm kỹ nữ.

Có thể cho thứ gì đó vào trong bánh ngọt để lừa gạt người ăn?

“Ông ta còn có thể làm gì nữa?” Sở Nguyệt Nịnh không khỏi buồn nôn khi nghĩ đến thứ mình tính ra: “Ông ta chính là một kẻ biếи ŧɦái, ưa thích hưởng thụ kí©h thí©ɧ, ham muốn hưởng thụ kí©h thí©ɧ của ông ta càng ngày càng mãnh liệt, cho nên cuối cùng quyết định nuôi dưỡng thành."

A Sơn bà càng nghĩ càng sợ hãi, quay sang khuyên Đỗ Diệu: "Cháu cũng biết Nịnh Nịnh bói toán rất chính xác. Nhớ kỹ, tối nay về nhà đừng chạm vào bánh kem biết chưa."

Một bên là đoán mệnh đại sư nghe nói là rất lợi hại, một bên là người cha đã có ơn nuôi dưỡng cô.

_________