Chương 42: Thù Gϊếŧ Cha Mẹ Không Đội Trời Chung

Giữa đám thổ phỉ cũng có tranh chấp, có tên thì nói muốn bán hai bé gái đi, nếu bán vào mấy nơi trăng hoa thì cũng có thể lấy được không ít bạc. Có tên lại thấy mang hai nàng ấy theo quá phiền phức, muốn gϊếŧ chết bọn họ luôn, sau đó đến thôn kế tiếp cướp. Trong khi đám thổ phỉ đang tranh cãi, Liễu Tiêu Vân đã cứu hai tỷ muội họ.

Sau khi Liễu Bỉnh Đức hiểu hết mọi việc, hắn ta hỏi Liễu Tiêu Vân: "Vân nha đầu, giờ cháu định làm gì?"

Giọng điệu Liễu Tiêu Vân rất thản nhiên: "Oan có đầu, nợ có chủ, gϊếŧ người đền mạng là chuyện đương nhiên, bọn thổ phỉ này gϊếŧ người nhà của Ngân Hoa và Ngân Kiều, cứ giao cho hai nàng ấy xử lý đi."

Liễu Bỉnh Đức vẫn im lặng.

Liễu Văn Xương gật đầu đồng ý: "Thù gϊếŧ cha mẹ, không đội trời chung, theo luật thì phải chém đầu, những tên thổ phỉ này có thể giao cho các nàng ấy xử trí được."

Liễu Tiêu Vân nhìn Ngân Hoa và Ngân Kiều: "Các ngươi có sợ không?"

Hai tiểu cô nương quỳ mạnh xuống phát ra một tiếng bộp trước mặt Liễu Tiêu Vân: "Cảm ơn tỷ tỷ đã cho bọn ta cơ hội báo thù cho người nhà, bọn ta không sợ!"

Liễu Bỉnh Đức dẫn thôn dân ra khỏi sân. Nhìn hai tiểu cô nương cầm dao rựa đi về phía mười mấy tên thổ phỉ đang nằm trong sân, Liễu Tiêu Vân cũng đi ra ngoài.

Từ trong ánh mắt của Ngân Hoa và Ngân Kiều, Liễu Tiêu Vân biết rằng hai nàng ấy sẽ không bao giờ mềm lòng nương tay với đám thổ phỉ đã gây bao tội ác này.

"Gϊếŧ người nhà của ta, ta cho ngươi chết!"

"Ta phải báo thù cho người nhà!"



Đám thổ phỉ này điên loạn tàn sát cướp bóc nhiều thôn, gϊếŧ hại không biết bao nhiêu người, nếu giao nộp cho quan phủ thì cũng sẽ bị phán treo cổ theo luật.

Những thôn dân đứng ngoài cổng sân không khỏi xúc động khi nghe thấy tiếng khóc và tiếng la hét của Ngân Hoa và Ngân Kiều.



Liễu Bỉnh Đức kêu người đốt đuốc, trên dưới một trăm thanh niên trai tráng đứng ngoài cửa viện, nhìn Liễu Tiêu Vân vẫn đứng trước cửa viện tử.

Dáng người nàng cao gầy, đứng thẳng tắp, chẳng hiểu sao cảm thấy nàng có chút cao lớn. Liễu Tiêu Minh lại cảm thấy mũi cay cay, đau lòng muội muội huynh ấy chuyện gì cũng xông lên trước.

Một lát sau, chờ Ngân Hoa và Ngân Kiều từ trong viện đi ra, hai người máu me khắp người, tay cầm đao không ngừng run rẩy, lẩm bẩm nói: "Gϊếŧ hết thổ phỉ rồi!"

Mọi người kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì.

Liễu Tiêu Vân lách mình lại tiến vào trong viện, kiểm tra từng tên thổ phỉ. Quả nhiên hai cô bé không làm nàng thất vọng.

Lúc này, Ngân Hoa và Ngân Kiều còn đi theo phía sau nàng. Liễu Tiêu Vân thấp giọng nói với hai người mấy câu, hai người do dự một chút rồi nhẹ gật đầu.

Một lát sau, Liễu Tiêu Vân lại gọi hơn ba mươi thanh niên khiêng thi thể của đám thổ phỉ này ra ngoài, tìm một chỗ trống trải đào hố chôn. Sau đó nàng giao vũ khí của thổ phỉ cho Liễu Bỉnh Đức, để hắn ta chia cho những thanh niên cao to, dùng để bảo vệ mọi người.



Lúc Liễu Tiêu Vân trở vào tiểu viện, Ngân Hoa và Ngân Kiều đã thay đồ xong. Trên bàn đặt một tờ ngân phiếu năm mươi lượng và một ít bạc vụn.

"Ân nhân tỷ tỷ, số bạc này nên làm gì bây giờ?" Bọn họ chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.

"Hai người lấy bạc đi, những thứ này đều do thổ phỉ cướp được, coi như là bọn chúng đền bù tổn thất cho hai người!"

"Cảm ơn ân nhân tỷ tỷ!"

"Hai người còn gì cần ta giúp không?"

"Hết rồi! Đa tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ!"

Ngân Hoa và Ngân Kiều cùng quỳ xuống. Lúc ấy nếu Liễu Tiêu Vân đến chậm một bước, có lẽ bọn họ đã bị những tên thổ phỉ kia làm nhục, lúc đó bọn họ chỉ còn một con đường chết.

Liễu Tiêu Vân lập tức đỡ hai cô bé đáng thương này dậy: "Hai người định làm thế nào?"

"Bọn ta muốn ở lại với gia gia và nãi nãi, cha mẹ một đêm!" Ngân Hoa và Ngân Kiều đồng thanh nói.

"Vậy được rồi!" Liễu Tiêu Vân thấy được sự kiên cường trong đôi mắt của hai cô bé này.

Từ trong viện đi ra, Liễu Tiêu Vân nhìn thấy Liễu Bỉnh Đức và trên dưới một trăm thanh niên vẫn đang chờ nàng.