Chương 43: Tìm Được Nguồn Nước

"Vân nha đầu, đi thôi!" Liễu Bỉnh Đức nói một tiếng, dẫn mọi người trở về.

Đến cửa thôn tập hợp với mọi người.

Chương thị dẫn hai đứa con trai đi tới, rất lo lắng: "Tiêu cô, muội không sao chứ, để ta xem thử có bị thương không!"

Liễu Tiêu Vân cười: "Yên tâm đi tẩu tử, muội không sao!"

Nam nhân tập trung một chỗ, thương lượng chỗ nghỉ ngơi buổi tối.

Thôn này có viện tử của sáu gia đình là trống, có thể ở được, nhưng xảy ra chuyện thổ phỉ nên không ai muốn đi ở. Tất cả mọi người lựa chọn xây dựng chỗ ở tạm thời ở chỗ trống bên ngoài thôn. Ngoại trừ nhà Liễu Như Sơn và Thẩm gia, mỗi nhà đều đã có lều vải đơn giản, có thôn dân trong nhà còn may hai cái.

Ăn chút lương khô, chút nho, uống nước, xem như đã ăn tối. Cả một ngày vừa mệt vừa căng thẳng, bây giờ thả lỏng, trải lều vải đơn giản, không cần lo muỗi cắn, tất cả mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Cháu muốn đến phòng nhỏ của cô cô ngủ!"

"Cháu cũng muốn đến phòng nhỏ của cô cô ngủ!"

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc lại bắt đầu bám lấy cô cô.

"Được! Cô cô đồng ý với các cháu!" Liễu Tiêu Vân cười nói.

"Tiểu cô, muội đã mệt lắm rồi, đừng nuông chiều hai đứa nó!"

"Không sao!"



"Đi đi, có cô cô rồi thì đừng cần cha và mẹ nữa!" Liễu Tiêu Minh trêu ghẹo.

Liễu Tiêu Vân kéo hai đứa cháu trai vào lều, lấy sữa bò và quả đào trong không gian ra: "Ăn đi!"

Cô cháu ba người bắt đầu ăn.

Bây giờ trong không gian của nàng có nhiều thứ chỉ có thể đưa cho hai đứa cháu trai ăn. Hai thằng nhóc này chỉ lo ăn không hỏi nguồn gốc.

Ăn xong cho hai đứa súc miệng đi ngủ. Thấy hai đứa ngủ rồi, nàng lập tức tiến vào không gian linh tuyền, sau khi tắm rửa nhanh lẹ trong biệt thự thì rời khỏi không gian, cũng bắt đầu ngủ.

Liễu Tiêu Vân từng thử rồi, dùng suy nghĩ thì nàng có thể đưa Thừa Nam và Thừa Bắc đang ngủ vào không gian.

Chỉ là ở trong không gian Thừa Nam và Thừa Bắc vẫn ngủ. Tương tự, dùng suy nghĩ nàng cũng có thể đưa Thừa Nam và Thừa Bắc ra khỏi không gian. Ngoài ra nàng còn có phát hiện mới, đồ vật trong không gian của nàng có thể tự động bổ sung. Tác dụng này của không gian thật tốt, có thể không ngừng cung cấp đồ vật cho nàng!

Ngày hôm sau, Liễu Bỉnh Đức không thúc giục mọi người lên đường mà kêu mọi người dựng lò nấu cơm, ăn chút gì đó rồi đi tiếp.

Chương thị dậy trước, nấu một ít cháo gạo với rau, lấy bánh bột ngô, lại đổ chút dưa muối trong lọ muối dưa ra để ăn kèm. Liễu Tiêu Vân cũng dậy sớm, nàng lấy bánh mì, sữa bò và táo trong không gian ra cho Thừa Nam và Thừa Bắc ăn.

Đêm qua mọi người ngủ coi như yên ổn, vẫn là ngủ trong lều vải đơn giản thoải mái hơn. Sáng sớm thức dậy, ngoại trừ nhà Liễu Như Sơn và nhà Thẩm Bằng uể oải suy sụp thì tinh thần của mọi người đều rất tốt.

Ăn sáng xong, Liễu Bỉnh Đức kêu Liễu Tiêu Vân hỏi thăm hai cô bé kia. Nếu bọn họ luôn ở trong thôn thì nhất định biết ở đâu có nước. Rời khỏi Liễu gia thôn đã hai ba ngày rồi, cho dù có dùng tiết kiệm thì nước của mọi người cũng đã sắp hết. Xem thử có thể nghĩ cách tìm được một ít nước không.

Lúc Liễu Tiêu Vân đi thăm Ngân Hoa và Ngân Kiều thì phát hiện bọn họ đã an táng người nhà và hàng xóm, viện tử cũng dã được quét dọn sạch sẽ. Thì ra cả đêm hai người không ngủ.



"Ngân Hoa, Ngân Kiều, hai người vẫn ở trong thôn sao?"

"Ừm! Đây là nhà của bọn ta, bọn ta không thể đi được!"

"Trong thôn này chỉ còn hai người các ngươi thôi!"

"Sẽ không đâu! Không còn thổ phỉ, mấy hàng xóm lên núi vẫn sẽ quay lại!"

"Được rồi! Bảo vệ bản thân cho tốt!"

"Ừm! Nhất định rồi!"

"Phải rồi, thôn các ngươi có giếng nước không?" Liễu Tiêu Vân nhớ tới việc lý chính kêu nàng hỏi.

"Trong thôn không có giếng nước, ân nhân tỷ tỷ, bọn ta đều gánh nước từ một con suối nhỏ phía trước để dùng!" Ngân Hoa vội vàng nói.

Liễu Tiêu Vân kinh ngạc: "Trời khô hạn như vậy, trong suối nhỏ còn nước không?"

"Còn, là nước suối từ trên núi chảy xuống, không nhiều nước lắm nhưng vẫn có!" Ngân Kiều nói.

"Được rồi, cảm ơn hai người đã nói cho ta biết ở đâu có nước!" Liễu Tiêu Vân đứng dậy rồi ra ngoài.

"Ân nhân tỷ tỷ, có thể cho bọn ta biết tỷ tên là gì không?" Ngân Hoa chân thành hỏi.

"Không cần! Hai người nhớ bảo vệ bản thân cho tốt!" Liễu Tiêu Vân nói xong thì ra khỏi tiểu viện.